Chương 48: Nỗi nhớ

Suốt hơn mười năm qua, Bùi Dương giống như một chú mèo kiêu kỳ, chẳng bao giờ chịu bộc lộ tình cảm của mình.

Giờ đây, Phó Thư Trạc mới nhận ra, không phải là mèo không thích quấn quýt, mà là vì nó chưa cảm nhận được tình cảm đủ sâu đậm từ đối phương.

Vì vậy, để tự bảo vệ mình, nó cũng phải giấu đi tình yêu của bản thân.

Ngay cả chuyện lãng mạn như tình yêu sét đánh, Bùi Dương cũng đã che giấu suốt mười mấy năm trời.

Phó Thư Trạc uống một hớp nước, rồi tiếp tục hỏi với vẻ bình thản: Sau đó thì sao?

"Nhà anh ấy không giàu có, nhưng anh ấy rất xuất sắc, khác hẳn tôi." Bùi Dương cúi đầu xới cơm,

"Lúc đó tính tôi không tốt lắm, cũng chẳng hiểu rõ cảm xúc của mình, nhưng lúc nào cũng vô thức muốn thu hút sự chú ý của anh ấy... Chắc lúc đầu anh ấy ghét tôi lắm."

Ví dụ như lúc hết tiết, cậu cố tình ngồi chắn lối đi không cho Phó Thư Trạc ra ngoài vệ sinh, thực chất chỉ là muốn nghe Phó Thư Trạc nói thêm vài câu.

Hay như khi chơi bóng rổ, bình thường cậu chẳng mấy hứng thú, nhưng chỉ cần Phó Thư Trạc đi ngang qua, cậu sẽ như con công xòe đuôi, ra sức thể hiện bản thân, vén áo lau mồ hôi, căng cơ bụng

- Hòng lộ rõ cơ bắp.

Phó Thư Trạc: Không ghét em đâu.

Bản thân Phó Thư Trạc vốn trưởng thành hơn nhiều so với bạn bè cùng trang lứa. Ban đầu, hắn thấy bạn ngồi cùng bàn mới này trông rất bắt mắt, chỉ có điều não không được tốt lắm, suốt ngày cứ chọc ghẹo hắn.

Sau đó hắn lại phát hiện ra bạn cùng bàn mới này chính là một chú mèo hoang đích thực, bên ngoài tỏ ra lạnh lùng, bên trong lại hơi nghịch ngợm, hơi e thẹn.

-- Dựa gần thì đỏ mặt, lén lút trốn trong góc tường hút thuốc, lúng túng khi đối diện với lời tỏ tình của bạn nữ, sau khi từ chối lại gãi tai gãi đầu, sợ rằng lời vừa rồi của mình quá đáng làm tổn thương đối phương.

Lúc đầu, Phó Thư Trạc coi Bùi Dương như một gia vị trong cuộc sống nhàm chán của mình.

Nhưng dần dần hắn bị thu hút, không kìm được muốn lại gần, muốn trêu chọc, còn muốn chiếm hữu nữa.

·

"Anh đâu phải là anh ấy, làm sao biết được là không ghét." Bùi Dương bĩu môi, ăn miếng vịt rồi tiếp tục nói:

"Mãi về sau mới cảm thấy anh ấy có lẽ không ghét tôi nữa, còn cho phép tôi khoác vai anh ấy, búng trán anh ấy."

"Mùa đông tay anh ấy hay bị nẻ, tôi muốn dùng túi áo để ủ ấm cho anh ấy, nào ngờ anh ấy lại trực tiếp thò tay vào giữa hai chân tôi..."

Phó Thư Trạc: ...

Thực ra lúc đó hắn chỉ muốn trêu mèo thôi, không ngờ Bùi Dương lại im lặng cho phép.

Bùi Dương đỏ mặt đến tận mang tai:

"Ngoài chuyện đó ra, những cái khác đều là tôi cố ý."

Phó Thư Trạc ngẩn người: Cái gì cơ?

Bùi Dương:

"Những hành động thân mật..."

Ví dụ như cố tình làm ra vẻ bạn thân, cầm tay Phó Thư Trạc sờ cơ bụng của mình:

"Thế nào, đẹp hơn của cậu chứ?"

Ví dụ như cố tình đợi Phó Thư Trạc đi ngang qua, giả vờ nghịch ngợm vỗ một cái vào mông hắn, khiến bản thân bị Phó Thư Trạc ấn xuống bàn xin tha.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!