Chương 46: Tìm thấy

Kể từ khi mẹ Trình được chẩn đoán bệnh, Trình Thực và vợ đều chăm sóc rất tốt. Ngay cả khi thỉnh thoảng không thấy bà, họ cũng biết bà chỉ quanh quẩn đâu đó, hàng xóm vẫn thường bắt gặp.

Trình Thực hoảng hốt, lập tức nói với vợ:

"Em hỏi hàng xóm xem có ai thấy mẹ không, anh sẽ về ngay!"

Thấy anh ta cúp máy, Phó Thư Trạc nhắc nhở: Báo cảnh sát đi.

Trình Thực: À phải!

Anh ta lập tức gọi điện báo cảnh sát, giải thích tình hình rồi vội vã chạy về nhà.

Bùi Dương khẽ nói:

"Chúng ta có nên giúp không?"

... Ừm, đi thôi. Thật ra vừa rồi Phó Thư Trạc hơi do dự. Về tình, hẳn nên giúp đỡ, nhưng hắn sợ sẽ kích động Bùi Dương.

Bùi Dương vẫy vẫy sợi dây trên tay: Cởi ra đi?

Không được. Phó Thư Trạc kéo tay Bùi Dương, đi theo sau Trình Thực,

"Lúc tìm người em phải ở bên cạnh anh, đừng chạy lung tung."

Bùi Dương nhíu mày:

"Tôi đâu phải trẻ con ba tuổi."

Phó Thư Trạc:

"Em không có điện thoại, chạy xa rồi anh không liên lạc được, gặp nguy hiểm thì sao?"

...

Bùi Dương mím môi, không nói gì thêm. Trước đó cậu đã cảm nhận được Phó Thư Trạc cực kỳ không muốn cậu rời khỏi tầm mắt, dù chỉ một giây.

Có vẻ như chuyện cậu mất trí nhớ khiến Phó Thư Trạc mất đi cảm giác an toàn...

Tội nghiệp quá.

Trong nhà Trình Thực không có ai, vợ anh ta đã đi tìm người, hàng xóm rảnh rỗi cũng đang giúp đỡ.

Phó Thư Trạc:

"Bình thường bà hay đi đâu? Ví dụ như những nơi thường đến trước khi bị bệnh, có thể tìm thử xem."

Trình Thực ngẩn người:

"Trước khi bị bệnh, mẹ tôi chỉ quanh quẩn ở nhà, chợ và quán thôi."

Quán thì không thể, vợ anh ta vừa bận rộn ở đó, vì lo lắng nên mới về nhà kiểm tra, kế đó phát hiện mẹ chồng mất tích.

"Vậy chúng ta chia nhau tìm."

Phó Thư Trạc nhìn đồng hồ,

"Mới chỉ một lúc thôi, chắc không đi xa được đâu."

"Làm phiền các cậu quá!" Trình Thực không có thời gian khách sáo, để lại số điện thoại rồi vội vàng rời khỏi nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!