Chương 45: Vịt

"Hôm nay anh ấy đột nhiên đến trường tìm tôi. Lúc đó tôi đang khoác vai Quách Phàm đi chơi bóng rổ. Thấy anh ấy, tôi giật mình rụt tay lại, lạnh lùng đẩy Quách Phàm ra xa."

"Tôi sợ anh ấy ghen, nhưng có vẻ anh ấy chẳng để ý, thậm chí còn cười chào Quách Phàm, rồi cùng nhau đi ăn."

"Cái thằng Quách Phàm ngố này chẳng biết quan sát tình hình gì cả, còn nói gì mà tình anh em sắt thép, còn đòi giới thiệu đối tượng cho anh ấy nữa chứ. Đó là bồ của tao đấy!"

"Anh ấy không tỏ ra giận dữ, nhưng tôi thì tức điên lên được."

Đồ khốn.

"Tại sao anh ấy không bao giờ ghen vậy?"

...

Điện thoại mới chưa gửi đến, Phó Thư Trạc dùng điện thoại của Bùi Dương đăng nhập tài khoản của mình, vừa nấu ăn vừa nghe Kiêu ngạo

- Bộ truyện đã lâu không mở.

Nghe đến đoạn này, hắn mới nhận ra lý do vì sao Bùi Dương luôn giả vờ thích ca sĩ Biên Dã và luôn muốn hắn ghen.

Trong mắt mèo ngốc, hắn chưa bao giờ ghen.

Nhưng sự thật không phải vậy. Có lẽ do ảnh hưởng từ gia đình, Phó Thư Trạc luôn kìm nén cảm xúc của bản thân.

Nói ra có thể bị cười, nhưng khi mới yêu nhau, đôi khi cái vẻ đáng thương mà Bùi Dương cho rằng là giả vờ không hoàn toàn là giả vờ. Có lúc hắn thực sự yếu đuối, chỉ là giỏi che giấu hơn thôi.

Lúc Phó Thư Trạc hai mươi tuổi, hắn cô độc một mình, phía trước là sương mù, phía sau là vực thẳm. Hắn không nơi nương tựa, trong muôn vàn ánh đèn không có lấy một ngọn thuộc về mình.

Ở bên Bùi Dương là theo tiếng gọi của trái tim, nhưng thực tế hắn hoàn toàn không biết họ có thể đi được bao xa.

Lúc đó hôn nhân đồng tính chưa hợp pháp, ba mẹ Bùi Dương cực lực phản đối, còn hắn cũng không thể đảm bảo sẽ mang lại tương lai tốt đẹp hơn cho Bùi Dương.

Hắn sợ kéo Bùi Dương xuống vũng bùn, nên dù đôi khi bộc phát tính chiếm hữu, hắn vẫn cố kiềm chế. Hắn không muốn Bùi Dương cảm thấy bất an, cũng không muốn một ngày nào đó Bùi Dương muốn chia tay lại cảm thấy áp lực.

Còn về việc khoác vai bạn bè như trong Kiêu ngạo miêu tả, hắn đúng là không ghen.

Một là vì tin tưởng Bùi Dương, hai là trong mắt Phó Thư Trạc, yêu đương không có nghĩa là phải cắt đứt mọi mối quan hệ xã giao của đối phương, tiếp xúc bình thường với bạn bè chẳng có vấn đề gì lớn.

Nhưng trớ trêu thay, khi Phó Thư Trạc ghen thật, hắn lại không nói ra, đặc biệt là trong những năm tháng mông lung không thể xác định tương lai ấy.

Chính vì vậy mà khiến mèo ngốc lo lắng không yên.

Phó Thư Trạc chợt nhận ra, có lẽ trong một thời gian dài, Bùi Dương luôn cảm thấy hắn không yêu cậu nhiều như vậy.

Cũng vì lẽ đó năm thứ mười bên nhau, cậu mới nói với hắn bằng thái độ như thể không quan tâm:

"Nếu anh chán rồi, chúng ta chia tay. Nếu anh chưa chán, chúng ta đi đăng ký kết hôn."

Nhưng khi chụp ảnh làm giấy đăng ký kết hôn, tay Bùi Dương run rẩy, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.....

Âm thanh trong tai nghe bỗng im bặt. Phó Thư Trạc không biết từ lúc nào Bùi Dương đã đến gần, tháo tai nghe của hắn ra, lầm bầm:

"Nghe gì mà chăm chú thế?"

Thấy Bùi Dương sắp đưa tai nghe lên nghe, Phó Thư Trạc theo phản xạ giơ tay lên, rồi giả vờ bình tĩnh:

"Nghe bản ghi âm cũ của chúng ta."

Bùi Dương khựng lại: Bản ghi âm gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!