"Mới ăn xong không nên vận động..."
Phó Thư Trạc v. uốt ve vành tai đỏ ửng của Bùi Dương:
"Chỉ cần động tay thôi, được không?"
Bùi Dương lập tức cảm thấy tai và tim cùng nhau tê dại, đầu ngón tay cũng co rúm lại. Cậu không nghe rõ Phó Thư Trạc đã nói thêm gì, chỉ biết mình đáp lại một tiếng Được.
Cơn mưa đầu hè thật đặc biệt, không khí trong lành, gió đêm mát mẻ.
Bùi Dương nhắm mắt lại, vành tai và cổ đỏ bừng, như thể đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện này vậy, vừa lóng ngóng vừa xấu hổ.
Bên tai là tiếng mưa rơi đều đều, hòa lẫn với hơi thở khó nhọc đầy kiềm nén của Phó Thư Trạc. Bùi Dương không dám nhìn thẳng hắn: Xong chưa...
Phó Thư Trạc hôn nhẹ lên vành tai cậu: Nóng vội thế?
Nếu có thể, Bùi Dương muốn tát cho Phó Thư Trạc một cái. Cậu bực bội:
"Tay tôi sắp gãy rồi!"
Phó Thư Trạc khẽ cười: Sắp xong rồi.
Cái gọi là sắp xong vẫn kéo dài thêm mười phút nữa.
Bùi Dương xấu hổ đến mức không muốn đếm xỉa gì đến Phó Thư Trạc nữa, nhân lúc hắn đi tắm, cậu kéo chăn trùm kín đầu, rút hẳn vào vỏ ốc của mình.
Khi Phó Thư Trạc ra khỏi phòng tắm, chỉ thấy trên giường nổi lên một cục, hắn nhướng mày: Mèo con?
Bùi Dương trùm trong chăn, giả vờ không nghe thấy.
Phó Thư Trạc bước đến bên giường, tay nhẹ nhàng ấn lên hai bên chăn:
"Ra nào, không thể co chân kiểu đó được."
Cục u trên giường vẫn im lìm không động đậy, Phó Thư Trạc nheo mắt, đành phải vén chăn lên.
Bùi Dương đối diện với ánh mắt đầy hứng thú của Phó Thư Trạc, bỗng nhiên không biết dây thần kinh nào trong đầu bị chập cheng: Meo.
... Phó Thư Trạc không nhịn được cười khúc khích,
"Sếp Bùi của chúng ta tưởng mình là mèo thật đấy à?"
Bùi Dương chết sững, trong đầu cậu lúc nãy chỉ toàn là tiếng mèo con của Phó Thư Trạc, không biết sao lại phát ra tiếng meo.
Kể từ khi Phó Thư Trạc nói thích mèo vì yêu ai yêu cả đường đi, cậu dường như không còn quá kháng cự với tên gọi này, thậm chí còn muốn đáp lại.
Nhưng rõ ràng tình yêu này là dành cho nguyên chủ, chứ không phải cho cậu.
Lần này Bùi Dương thực sự vừa xấu hổ vừa tức giận, tát một cái vào cằm Phó Thư Trạc: Đi rửa chén đi!
Tuân lệnh.
Phó Thư Trạc bị đánh cũng không giận, hắn xoa xoa cằm, vuốt mèo con cào người cũng đau đấy.
Trên đầu giường chỉ có một cái tô, trong đó bánh bao đã hết, chỉ còn lại chút nước súp, Phó Thư Trạc đã no nê từ trong ra ngoài, tâm trạng vô cùng vui vẻ, khi xuống lầu còn ngâm nga.
Bùi Dương lắng tai nghe, cậu nhận ra Phó Thư Trạc đang hát bài
"Hai chiếc thuyền cô đơn" của Biên Dã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!