Đầu ngón tay Bùi Dương hơi tê dại.
Cậu gần như tin rằng mình thực sự đã mắc bệnh, thế nên thái độ của Phó Thư Trạc mới chua chát như vậy.
Một lần nữa cậu nhận ra rằng, Phó Thư Trạc thực sự rất yêu nguyên chủ.
Nhưng nguyên chủ đã không còn nữa, bản thân cậu chỉ là kẻ chiếm đoạt thân xác người khác. Chưa bao giờ Bùi Dương lại cảm thấy mơ hồ như lúc này, đầu óc rối bời, lòng đầy hoang mang.
Cậu xấu hổ vì những rung động trong lòng, đồng thời cũng cảm thấy xót xa cho Phó Thư Trạc.
Người mà hắn yêu sâu sắc, đặt ở vị trí quan trọng nhất trong tim đã đi mất rồi.
Nếu không thể quay lại như cũ, lẽ nào mình phải đóng kịch với hắn cả đời? Nhưng nếu nói ra sự thật, liệu Phó Thư Trạc có chấp nhận được việc người yêu của mình đã không còn nữa không?
Thực ra những ngày qua, mỗi lần thân mật đều khiến Bùi Dương vừa cảm thấy an tâm vừa tràn đầy tội lỗi. Đã nhiều lần cậu định nói ra sự thật chuyện mình xuyên không rồi lại thôi.
Nhưng cậu lại không cưỡng nổi được sự cám dỗ, rơi vào cái bẫy mang tên dịu dàng của Phó Thư Trạc.
Và câu nói
"Không có em, anh biết sống sao" một lần nữa khiến Bùi Dương chìm trong do dự và hoang mang.
Phó Thư Trạc không muốn ép quá, hạ giọng hỏi:
"Mục đích của kết hôn là gì?"
Bùi Dương ngớ người:
"Để thoải mái bên nhau, nương tựa lẫn nhau..."
Phó Thư Trạc dẫn dắt:
"Vậy lúc đăng ký kết hôn em đã nói gì?"
Đáng lẽ Bùi Dương không thể nhớ được.
Song vừa nghe Phó Thư Trạc dứt lời, câu trả lời đã buột ra khỏi miệng cậu, trôi chảy như thể có một linh hồn khác chiếm lấy cơ thể cậu và nói-
"Chúng tôi tự nguyện kết thành chồng chồng, từ hôm nay trở đi, chúng tôi sẽ cùng nhau gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ mà hôn nhân trao cho chúng tôi..." Bùi Dương nhìn vào mắt Phó Thư Trạc,
"Từ nay về sau, dù thuận lợi hay khó khăn, dù nghèo khó hay bệnh tật, chúng tôi đều sẽ bên nhau, không rời không bỏ-"
Nhớ là tốt.
Phó Thư Trạc đứng ngược sáng,
"Bùi Dương, em phải nói được làm được."
Bốn chữ không rời không bỏ vừa đơn giản vừa nặng nề, có những cặp dùng cả một đời bình thường để minh chứng sự gắn bó, có những cặp lại là những con chim uyên ương vô tình, khi gặp khó khăn thì mạnh ai nấy bay.
Bùi Dương từng nghĩ mình sẽ thuộc loại đầu tiên, nhưng nhớ đến hành trình của hai người khiến cậu có chút nghi ngờ bản thân.
Phó Thư Trạc kéo cậu ra lề đường đón taxi, nói xong chuyện nghiêm túc, hắn bắt đầu nói những lời không đứng đắn để mèo con thả lỏng tâm trạng:
"Còn dám nhắc đến ly hôn nữa, chúng ta sẽ gặp nhau trên giường."
Bùi Dương nghẹn lời.
Phó Thư Trạc mỉm cười hiền hòa:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!