Tôi không cố ý... Bùi Dương cảm thấy vô cùng áy náy, chiếc bàn mang đầy ý nghĩa thời gian cứ vậy bị cậu làm hỏng mất tiêu.
Thấy Phó Thư Trạc không nói gì, cậu lo lắng nắm chặt tay áo: Xin lỗi.
Việc bàn bị hỏng vốn không phải chuyện gì to tát, huống hồ cái bàn này đối với Phó Thư Trạc cũng chẳng có nhiều giá trị kỷ niệm, miễn là Bùi Dương không làm hại bản thân, làm hỏng bất cứ thứ gì khác cũng đều là chuyện nhỏ.
Song Bùi Dương mang đầy lòng áy náy trông thật dễ bắt nạt
- Phó Thư Trạc cố tình bỏ qua đám mối trắng trên sàn, cúi mắt xuống, vẻ mặt buồn bã.
Bùi Dương lúng túng, vội vàng tiến lên nắm lấy tay hắn:
"Anh đừng buồn... Tôi, tôi sẽ tìm cách sửa lại cho anh, được không?"
Phó Thư Trạc không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
Hắn ho khan hai tiếng, rồi nghiêm túc nói:
"Hôn anh một cái, hôn một cái là anh sẽ không buồn nữa."
... Bùi Dương hơi bực mình, chỉ muốn ném phăng sự lo lắng vừa rồi của mình đi.
Phó Thư Trạc nén cười, nhượng bộ:
"Để anh hôn em cũng được."
Bùi Dương trừng mắt nhìn Phó Thư Trạc, tay vẫn nắm chặt tay áo hắn, giằng co một lúc mới vội vàng chạm nhẹ vào khóe môi Phó Thư Trạc.
Một nụ hôn rất nhẹ, mang theo sự dịu dàng vụng về đặc trưng của Bùi Dương.
Bùi Dương vừa định rút lui thì bị Phó Thư Trạc giữ chặt gáy, chạm nhẹ vào mũi:
"Em chủ động đấy, hửm?"
Bùi Dương hé miệng, chỉ trong tích tắc đã đón nhận sự xâm lấn như bão tố của Phó Thư Trạc.
Toàn bộ không khí trong khoang miệng bị cuốn sạch, Bùi Dương gắng gượng bám vào vòng tay Phó Thư Trạc mới không đến nỗi trượt xuống đất.
Thình thịch- Cậu biết âm thanh gấp gáp nặng nề này đến từ trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của mình.
Bùi Dương khó khăn đẩy vai Phó Thư Trạc ra, hắn tưởng cậu không muốn hôn nữa, bèn cố gắng kìm nén ham muốn, kéo giãn khoảng cách của hai người: Xin lỗi...
Nhưng Bùi Dương chỉ thở hổn hển nói:
"Đừng, đừng hôn chỗ đó."
Phó Thư Trạc khựng lại: Chỗ nào?
Hơi Bùi Dương không đều: Hàm trên, ngứa...
... Phó Thư Trạc tức thì bật cười, hắn đẩy Bùi Dương đến cửa sổ gác xép, rồi dùng một tay đẩy cửa kính ra.
Bùi Dương buộc phải dựa vào bệ cửa sổ, thân trên gần như song song với mặt đất, dưới lưng là chiếc bàn cũ đã hỏng một nửa.
Phó Thư Trạc chen vào giữa hai đầu gối cậu, lại hôn xuống.
Nhưng lần này nhẹ nhàng hơn nhiều, mang ý vị triền miên, khiến Bùi Dương mê mẩn tâm thần, quên hết tất cả, chỉ còn lại người trước mắt.
Đầu Bùi Dương đã ở ngoài cửa sổ, toàn nhờ tay Phó Thư Trạc đỡ mới không ngã xuống, bên phải là con phố cũ đổ nát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!