Chương 32: Tình cờ gặp mặt

Mặc dù không khí oi bức và khó chịu, nhưng cả hai đều rất tận hưởng cái ôm giữa đám đông này.

Ai nấy cũng đều đang bận rộn, người thì xem điện thoại, người thì trả lời tin nhắn, người thì dựa vào tay vịn tranh thủ ngủ bù, không ai rảnh chú ý đến họ.

Bùi Dương vùi đầu vào cổ Phó Thư Trạc, hiếm khi đầu óc thả lỏng, không cần phải suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy yên tâm.

Tuy Phó Thư Trạc rất muốn ôm tiếp, nhưng hắn sợ Bùi Dương ngột ngạt:

"Trạm này gần khu công ty, sẽ có nhiều người xuống, em có muốn tranh chỗ ngồi không?"

Bùi Dương ngẩng đầu lên, người đàn ông cố ý tiếp cận kia vẫn còn đứng sau lưng Phó Thư Trạc, vừa chạm mắt cậu là lúng túng nhìn đi chỗ khác.

Cậu vốn không muốn ngồi, song để người này tránh xa Phó Thư Trạc một chút, bèn nói Được.

Tàu điện ngầm dừng lại, hành khách ngồi bên cạnh vừa lúc xuống xe, Phó Thư Trạc chưa kịp động đậy đã bị Bùi Dương xoay người ấn xuống ghế.

Trong vòng hai giây, những chỗ trống khác đã nhanh chóng bị chiếm lấy.

Phó Thư Trạc ngẩng đầu: Em không ngồi à?

Bùi Dương kiên quyết lắc đầu, nắm lấy tay vịn, như anh hùng bảo vệ mỹ nhân, chắn trước mặt Phó Thư Trạc, không cho người khác dòm ngó.

Phó Thư Trạc bất lực, biết thế không hỏi, tiếp tục ôm cho rồi.

Trong lòng bỗng trống rỗng, hắn thấy hơi hụt hẫng, không biết lần sau Bùi Dương chủ động là khi nào.

Đến rồi.

Phó Thư Trạc vừa dứt lời, tàu điện ngầm chao đảo vì phanh gấp, Bùi Dương theo dòng người ngã về phía trước, may mà hẳn nhanh tay kéo cậu vào lòng:

"Có bị dẫm trúng không?"

Bùi Dương còn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác hỏi: Cái gì?

Phó Thư Trạc:

"Người đông, có bị dẫm vào chân không?"

Bùi Dương vốn định cúi đầu xem, náo ngờ phát hiện mình gần như ngồi hẳn vào lòng Phó Thư Trạc, vì thế vội vàng bò dậy đứng ngay ngắn, ho khan một tiếng: Không có.

"Vậy nhanh xuống xe đi, sắp đóng cửa rồi."

Phó Thư Trạc nắm tay Bùi Dương chen ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa đã nghe thấy hai tiếng bíp bíp, sau đó phía sau vang lên tiếng kêu kinh hãi của một cô gái:

"Ăn trộm! Gã ăn trộm đồ!!"

Bùi Dương theo bản năng quay đầu lại nhìn, phát hiện người đàn ông lén lút tiếp cận Phó Thư Trạc đang liều mạng chen ra ngoài, hẳn là tên trộm mà cô gái nói.

Người này chắc chắn không phải tay mơ, cố tình lợi dụng lúc đông người để móc túi, chờ tàu điện ngầm sắp đóng cửa thì xông ra ngoài, như vậy dù có bị phát hiện thì người bị hại cũng không đuổi kịp.

Bùi Dương đã không vừa mắt gã từ lâu, cậu duỗi một chân ra, làm gã ngã sấp mặt.

Tên trộm loạng choạng bò dậy, đe dọa vung hai đấm:

"Bớt lo chuyện bao đồng!"

Bùi Dương nổi nóng, hừ, cậu không đánh lại Phó Thư Trạc, chẳng lẽ còn không đánh lại một tên trộm yếu nhớt này sao?

"Tao cứ lo đấy, cần mày dạy đời tao à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!