Vào đêm tốt nghiệp cấp ba, khi cả lớp rủ nhau đi hát Karaoke, Phó Thư Trạc đã bị mọi người bắt hát một bài, đó là bài hát của Biên Dã vừa rồi.
Mọi người đều hò reo và la hét, chỉ có Bùi Dương ở góc phòng biết rằng Phó Thư Trạc đang hát cho mình nghe, họ cách nhau một đám đông nhưng ánh mắt lại quấn quýt lấy nhau.
Lúc đó, Bùi Dương đã hoàn toàn đổ gục, cậu nghĩ cậu sẵn lòng cùng Phó Thư Trạc gánh vác mọi sóng gió sau này, và cậu thực sự đã làm được điều đó.
"Lần này sẽ không xin phép nữa."
Phó Thư Trạc ngồi xổm xuống trước mặt Bùi Dương, ôm chặt cậu vào lòng.
Hắn không ngờ chỉ ra ngoài một chuyến lại khiến Bùi Dương nảy sinh những cảm xúc như vậy, thậm chí còn gặp ảo giác.
Trước đây hắn đã từng xem qua những trường hợp tương tự, nhưng hầu hết đều là những người già neo đơn, sau khi họ được chẩn đoán mắc bệnh Alzheimer càng trở nên cô độc, thường xuyên gặp ảo giác và ảo thanh.
Bệnh nhân sẽ cảm thấy có người bên cạnh, cùng mình đi dạo, cùng mình trò chuyện, hoặc cảm thấy người mà mình quan tâm nhất luôn ở bên cạnh như hình với bóng.
Cơ thể Bùi Dương vẫn còn run rẩy, cậu như chìm đắm trong cảm xúc đau khổ của chính mình không thể thoát ra, hoàn toàn không nghe thấy lời Phó Thư Trạc nói.
"Tôi có lỗi với anh ấy, tôi rất nhớ anh ấy..."
Phó Thư Trạc biết anh ấy mà Bùi Dương nói là mình, nhưng rõ ràng hắn đang ở bên cạnh, Bùi Dương lại đau khổ nhớ nhung cách một thế giới.
Mặc dù đau lòng muốn chết, song ngoài việc an ủi, Phó Thư Trạc không thể làm gì khác.
Rủi ro của việc nói ra sự thật quá lớn, liệu Bùi Dương có thể chấp nhận thế giới thực này, chấp nhận sự thật rằng mẹ cậu đã qua đời không?
Phó Thư Trạc không dám mạo hiểm, bệnh của Bùi Dương vốn đã có quá nhiều nguyên nhân đến từ cảm xúc bị đè nén, hắn sợ nếu xử lý không tốt sẽ khiến Bùi Dương nhanh chóng trở nặng.
Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc Bùi Dương, ôm trọn cậu vào lòng, cố gắng mang lại cảm giác an toàn nhất có thể.
Hắn nhẹ nhàng nói:
"Em không có lỗi với anh ấy."
Bùi Dương có thể nói có lỗi với mẹ, có lỗi với ba
- Nhưng không thể nói có lỗi với Phó Thư Trạc.
Mắt Phó Thư Trạc hơi đỏ:
"Là anh ấy có lỗi với em."
Bùi Dương vẫn luôn run rẩy như đột nhiên bừng tỉnh, đẩy mạnh Phó Thư Trạc ra, lúng túng không biết làm sao: Đừng chạm vào tôi!
... Vở kịch tình tay bốn lại bắt đầu rồi.
Phó Thư Trạc chỉ có thể lùi ra xa:
"Không chạm vào em, xin lỗi, vừa rồi anh thấy em rất buồn nên mới ôm em an ủi, bạn bè cũng có thể ôm nhau mà, đúng không?"
Bùi Dương ngơ ngác gật đầu: Đúng vậy...
"Em buồn anh cũng sẽ buồn-" Phó Thư Trạc đưa tay về phía cậu,
"Vì vậy đừng buồn nữa được không?"
Trên mặt Bùi Dương vẫn còn đọng lại nước mắt, vẻ mặt ngơ ngác:
"Được... Anh đừng nhìn tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!