Chương 28: Vận động

Mất trọng lực trong môi trường không thể kiểm soát thực sự rất đáng sợ, adrenaline của Bùi Dương tăng vọt, thậm chí cậu không có thời gian để suy nghĩ, đầu óc chỉ toàn là không biết có chết không thôi.

Nếu cậu chết, có lẽ cậu có thể trở về thế giới ban đầu.

Nhưng Phó Thư Trạc không thể chết, hắn còn cả một tương lai tươi sáng, hắn trẻ như vậy, nếu không có gánh nặng là cậu, thì hắn đã trở thành hình mẫu lý tưởng của nhiều người từ lâu.

Bùi Dương nắm chặt tay áo Phó Thư Trạc, đầu óc trống rỗng, tại sao cậu lại nghĩ đến từ gánh nặng?

Không để Bùi Dương suy nghĩ thêm, ngoài thang máy lại vang lên tiếng kim loại ma sát.

May mà cabin chỉ rơi xuống khoảng hai tầng rồi dừng lại, có lẽ là do thiết bị khẩn cấp của thang máy đã kích hoạt.

Sự cố xảy ra quá đột ngột, cả hai không kịp phản ứng, hiện nay thang máy có rất nhiều cơ chế bảo vệ, tuy bị mắc kẹt bất ngờ, nhưng chẳng ai nghĩ rằng nó sẽ rơi xuống cả.

Thang máy dừng lại ở tầng tám, Phó Thư Trạc nhanh chóng nhấn tất cả các nút, một lần nữa sử dụng nút gọi khẩn cấp để liên lạc với nhân viên liên quan.

"Xin quý khách giữ bình tĩnh, chúng tôi sẽ đến ngay, đừng quá sợ hãi, cũng đừng lo lắng về việc ngạt thở, không khí có thể lưu thông!"

Bùi Dương vẫn còn hãi hùng: Anh không sao chứ?

Anh không sao. Phó Thư Trạc nhặt điện thoại lên bỏ vào túi, sau đó đứng bên cạnh Bùi Dương, nắm lấy tay vịn giống cậu, hơi khuỵu gối.

Trong thang máy ánh sáng mờ ảo, chỉ có đèn tầng màu đỏ in lên sườn mặt mờ mờ của hai người.

Bùi Dương lẩm bẩm:

"May mà ba không có ở đây."

Phó Thư Trạc không quên lời bác sĩ dặn, trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không được để Bùi Dương quá lo lắng.

"Đội cứu hộ sẽ đến sớm thôi."

Phó Thư Trạc khựng lại, Anh Bùi, xin phép.

Tai Bùi Dương nóng lên:

"Đến lúc này rồi mà anh còn nghĩ đến..."

Phó Thư Trạc nhịn cười:

"Anh muốn nói là xin phép nắm tay em một chút, em nghĩ gì thế?"

Tay Bùi Dương siết chặt rồi lại siết chặt, tay vịn bị cậu nắm đến nóng lên.

Ngay khi cậu vượt qua cuộc đấu tranh tâm lý dữ dội chuẩn bị đưa tay ra, tay Phó Thư Trạc đột nhiên nhích về phía cậu, bao phủ mu bàn tay cậu rồi nắm chặt lấy tay vịn.

Hơi ấm truyền đến từ nơi tiếp xúc khiến Bùi Dương cảm thấy yên tâm phần nào, nhưng đội cứu hộ chưa đến, cậu vẫn không thể yên lòng.

Dường như cậu lo lắng cho Phó Thư Trạc hơn là sự an toàn của bản thân.

Phó Thư Trạc:

"Nói chuyện chút nhé?"

Bùi Dương cảm thấy mu bàn tay rất nóng: Nói chuyện gì?

"Ừm... Nói về chuyện ngày xưa." Phó Thư Trạc mỉm cười dịu dàng, mỗi khi nhắc đến quá khứ, hắn luôn tràn đầy vui vẻ.

"Hồi cấp ba lúc mới quen em, em ngầu lắm, giống như đại ca trường vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!