Chương 24: Thử xem

Bùi Tri Lương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không còn lo lắng con trai mình sẽ giống như vợ ông, một khi đi lạc thì sẽ không bao giờ trở về nữa.

Ông khàn giọng hỏi:

"Cãi nhau với Tiểu Phó à?"

Bùi Dương co rúm ở góc, như đang cố gắng nhận ra ông là ai, một lúc lâu sau mới nói: Không có cãi nhau.

Nó bắt nạt con?

"Không có bắt nạt, anh ấy rất tốt, nhưng mà..." Bùi Dương vẫn còn hơi men, càng nói càng nghẹn ngào.

Bùi Tri Lương kiên nhẫn hỏi: Nhưng mà gì?

Có lẽ ông sẽ không bao giờ ngờ rằng, trong lòng Bùi Dương đang diễn ra một vở kịch tình tay tư đầy gay cấn.

Bùi Dương lẩm bẩm một mình: Đều là lỗi của con.

... Bùi Tri Lương không biết làm thế nào để an ủi con trai mình, chỉ có thể cứng nhắc nói,

"Con đừng sợ, nếu bị ấm ức thì nói với ba, ba sẽ đòi lại công bằng cho con."

Ông vụng về xoa đầu con trai, không biết đứa trẻ này đã lớn như vậy từ lúc nào. Ông đã bỏ lỡ hơn mười năm đẹp nhất của Bùi Dương, không còn cơ hội để bù đắp nữa.

Từ khi cắt đứt quan hệ vào năm nhất đại học, đến nay ước chừng mười bốn năm, Bùi Dương đã trút bỏ vẻ ngây ngô ban đầu, trở thành một thương nhân khéo léo trên thương trường, cũng trở thành một người xuất sắc trong trong xuất sắc.

Câu chuyện cậu và Phó Thư Trạc cùng nhau gây dựng sự nghiệp và đồng hành nhiều năm đã được giới truyền thông thi nhau đưa tin, ai nấy đều nói họ là hình mẫu của hôn nhân đồng giới.

Đôi khi đêm khuya thanh vắng, Bùi Tri Lương cũng sẽ tìm những tạp chí liên quan, tỉ mỉ quan sát sự thay đổi của con trai từ trong ảnh, nhìn cậu từng chút một trở nên trưởng thành, vừa vui mừng vừa tiếc nuối.

Chỉ trong một thoáng thất thần, Bùi Dương đã nước mắt lưng tròng.

Bùi Tri Lương cố gắng làm cho giọng mình dịu dàng: Khóc cái gì?

Con nhớ ba... Đôi mắt Bùi Dương đầy vẻ mờ mịt,

"Con muốn về gặp ba, nhưng mà... hình như không về được nữa."

Bùi Tri Lương đỏ hoe mắt, nghĩ rằng Bùi Dương không nhận ra mình:

"Nhớ ba thì về thăm, nhà luôn có chỗ cho con."

Bùi Dương vẫn lẩm bẩm:

"Không về được nữa..."

Bùi Tri Lương không biết phải làm sao, chỉ có thể bất lực nắm lấy tay con trai,  làn da mịn màng và những nếp nhăn tương phản rõ rệt.

Bên ngoài, vợ của nhân viên văn phòng kia nhận được lời dặn dò của cảnh sát, chuẩn bị đưa chồng về nhà.

Cô dùng giọng điệu hung dữ nhất để nói những lời dịu dàng nhất:

"Thất nghiệp thì có gì to tát? Bà đây nuôi anh là được rồi, anh còn dám tìm chết thì cứ thử xem-"

Hai người dần đi xa, cảnh sát cũng chuẩn bị rút lui: Chúng tôi đi đây.

Vất vả rồi.

Trên cầu dần dần chỉ còn lại một mình Phó Thư Trạc, người hắn ướt sũng, nhưng hắn không cảm thấy lạnh, chỉ là cơ thể hơi cứng đờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!