Bùi Dương đau khổ nhìn đùi gà, khác gì ăn chanh sống đâu?
Thà rằng để cậu ngất đi, để Phó Thư Trạc muốn làm gì thì làm, dù sao cũng không phải cơ thể của cậu, chỉ là không biết Phó Thư Trạc có hứng thú với xác chết hay không...
Tiếng bước chân phía sau dần xa, Phó Thư Trạc đi tập thể dục rồi.
Phòng tập không xa bàn ăn, Bùi Dương có thể nhìn thấy lờ mờ thân hình săn chắc của Phó Thư Trạc qua lớp kính.
Cậu không khỏi nuốt nước bọt, ăn hay bị ăn thật là một câu hỏi khó...
Bùi Dương thấy ly nước trên bàn, trong lòng nảy ra một kế, cậu thấp thỏm liếc phòng tập, rồi ném đùi gà vào nước, vị sau khi nhúng nước cũng không tệ, chỉ là hơi nhạt.
Ể, trong tủ lạnh còn có tương ớt.
Bùi Dương khe khẽ mở tủ lạnh như một tên trộm, rồi từ từ đóng lại.
Lọc bỏ vị chanh rồi chấm tương ớt quả là số một, ăn hết một chén dễ như bỡn.....
Máy chạy bộ ong ong không ngừng, Phó Thư Trạc chạy với tốc độ đều đặn, không hề dừng lại.
Tai nghe của hắn đang tiếp tục đọc phần Kiêu ngạo trước đó hắn chưa đọc xong.
"Hôm nay hơi nhớ anh ấy, tôi đã lén ra khỏi trường để xem anh ấy huấn luyện quân sự. Không hổ danh là người trong lòng tôi, dù bị rám nắng vẫn đẹp trai như vậy."
"Sao có nhiều người xin WeChat của anh ấy thế, đồ khốn nạn trêu hoa ghẹo nguyệt! Nhưng trời đã tối, phải nhanh chóng quay lại trường, nếu không bị bắt sẽ bị kỷ luật... Nếu đến chào anh ấy, có lẽ tôi sẽ không nỡ rời đi—"
"Vì vậy, tôi đã lặng lẽ gửi một nụ hôn qua đám đông, hy vọng gió sẽ giúp tôi mang nó đến cho anh ấy."
...
Bùi Dương ghi lại mọi thứ rất chi tiết, thật khó tưởng tượng đây là cuốn tự truyện của một bệnh nhân Alzheimer.
Phó Thư Trạc có chút ấn tượng về chuyện lén ra ngoài xem huấn luyện quân sự thời đại học, chiều hôm đó sau khi huấn luyện kết thúc, hắn nhìn thấy một bóng dáng rất giống Bùi Dương, chưa kịp đuổi theo thì người đó đã biến mất.
Hắn có nhắn tin hỏi Bùi Dương, mèo con kiêu ngạo nhất quyết không thừa nhận là mình, cho đến khi Bùi Dương lại lén ra ngoài một lần nữa, bị hắn bắt tại trận.
"Nhớ anh ấy. Tôi lại đi xem một chút, xem một chút rồi về. Trên xe buýt có rất nhiều người, mồ hôi mồ kê chen chúc nhau, lần đầu tiên tôi cảm thấy con đường này dài như vậy, mất tận một tiếng mười phút."
Phó Thư Trạc chỉnh lại tai nghe, nhìn lại những chuyện đã qua từ góc nhìn của người trong cuộc thật sự là một cảm giác khác biệt, giống như mở ra một chai rượu đã ủ nhiều năm, vừa ngọt vừa nồng.
Bùi Dương thời trẻ chưa bao giờ nói nhớ cậu, nhưng mỗi lần đều thể hiện bằng hành động thực tế.
Trong tai nghe, giọng máy móc lạnh lùng đọc những dòng chữ ấm áp:
"Chết rồi, hình như anh ấy nhìn thấy tôi rồi."
[Bùi Dương bỏ chạy, Phó Thư Trạc vội vàng đuổi theo, hai người chạy vòng quanh trường, Bùi Dương thở hổn hển:
"Đừng, đừng đuổi theo nữa..."
Thiếu niên Phó Thư Trạc chống tay lên đầu gối thở d. ốc:
"Không phải, em chạy cái gì?"
Bùi Dương rất tủi thân:
"Vì anh đuổi theo em."
Phó Thư Trạc:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!