Trời bắt đầu mưa từ sáng sớm, Phó Thư Trạc nghe tiếng mưa suốt đêm, từ lúc mưa rào rào đến lúc lâm râm chỉ mất khoảng ba tiếng.
Trời sắp sáng, mưa vẫn còn rơi.
Bùi Dương cảm thấy phía sau trống trải, cậu vô thức cọ xát một lúc, không chỉ không chen vào được lồng ngực quen thuộc, mà còn nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết.
Meo!
Bùi Dương giật mình, gấp gáp cuốn chăn lại, sau đó đối mặt với Chước Chước đang bị đè.
"Xin lỗi nhé Chước Chước." Bùi Dương thử v. uốt ve đầu mèo, may mà không bị thương thật, Ba mày đâu rồi?
Chước Chước lạnh lùng: Meo.
Bùi Dương cũng không hy vọng nó chỉ đường, cậu lề mề bò dậy đi tìm người, từ phòng khách đến nhà bếp, cuối cùng thấy Phó Thư Trạc đang gục trên bàn trong phòng làm việc, chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng, cửa sổ bên cạnh còn mở, cơn gió lạnh từ cơn mưa thổi vào.
Bùi Dương do dự một lúc, quay về phòng lấy chăn.
Cậu nhẹ nhàng tiến lại gần, màn hình máy tính vẫn sáng, cậu chỉ kịp thấy hai chữ bệnh án trên trang web, đột nhiên một bàn tay đập mạnh xuống màn hình.
Phó Thư Trạc xoa xoa giữa hai lông mày: Sao dậy sớm vậy?
Bùi Dương lảng sang chuyện khác:
"Sao anh lại ngủ ở đây, có phải tôi không cho anh lên... giường..."
Phó Thư Trạc:
"Tra cứu chút thông tin, quá buồn ngủ nên ngủ quên."
Bùi Dương chú ý đến đôi mắt của Phó Thư Trạc, rất giống buổi sáng ngày cậu mới đến, mí mắt đỏ ửng, bên trong còn có vài tơ máu, như thể đã nhiều ngày không ngủ.
Bùi Dương vô thức nhíu mày:
"Công việc dù quan trọng đến mấy cũng không thể chiếm thời gian ngủ, sức khỏe là quan trọng nhất, sau này ngã bệnh sẽ không có ai chăm sóc anh đâu."
Phó Thư Trạc giật mình.
Bùi Dương tưởng mình nói quá, lắp bắp hỏi: Sao vậy?
Phó Thư Trạc cúi đầu mỉm cười:
"Nửa câu đầu em cũng hay nói mấy năm nay, cứ mỗi lần anh thức khuya là em lại mắng anh."
Nếu thực sự có việc gì quan trọng cần xử lý, Bùi Dương sẽ chạy đến phòng làm việc ngồi đối diện hắn, nhìn chằm chằm hắn, thức cùng hắn. Phó Thư Trạc không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng ngủ sớm, không nỡ để Bùi Dương hại sức khỏe cùng mình.
Mèo ngốc luôn biết cách đối phó với hắn.
"Hơn nữa, tại sao lại không có ai chăm sóc?" Phó Thư Trạc bình tĩnh tắt máy tính,
"Chúng ta đã kết hôn rồi mà em còn muốn chạy đi đâu? Sau này em sẽ phải dính chặt với anh."
... Bùi Dương nghẹn lời, không biết nên trả lời thế nào.
Nếu là nguyên chủ, đương nhiên sẽ không rời xa Phó Thư Trạc, nhưng cậu không phải... Có lẽ một ngày nào đó, cậu sẽ trở về thế giới của mình, ngay cả khi không thể quay lại nữa, cậu cũng không thể tiếp tục cuộc hôn nhân khó xử này mãi.
Sự dịu dàng và tình yêu của Phó Thư Trạc vốn không thuộc về cậu.
Bùi Dương bỗng cảm thấy mất mát, cậu giật lại chăn đang đắp cho Phó Thư Trạc, lạnh lùng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!