Chương 17: Trừng phạt

Bùi Dương đi loanh quanh trong nhà một lúc lâu mới tìm được một nơi có thể làm phòng cho mèo.

Mặc dù đây là một căn hộ lớn, nhưng thực tế không có nhiều phòng không nhiều, mỗi không gian đều chiếm diện tích rất lớn.

Bùi Dương gửi một tin nhắn thoại cho Phó Thư Trạc:

"Để Chước Chước ở phòng khách nhỏ, được không?"

Phó Thư Trạc gần như trả lời ngay lập tức, Bùi Dương vô thức nhếch mép cười. Cậu chậm rãi mở tin nhắn thoại, loáng thoáng nghe thấy tiếng còi xe:

"Chỉ cần hôm sau em thức dậy đừng quên mất trong nhà có nuôi một con mèo là được."

Sắc mặt Bùi Dương lập tức sa sầm, có chút không vui, chỉ biết quan tâm đến mèo!

Căn phòng nhỏ chỉ có hơn mười mét vuông, còn có một cửa sổ lồi nhỏ, mèo có thể nằm dài và ngắm cảnh bên ngoài.

Là một người mới, Bùi Dương chỉ có thể vừa tra cứu các lưu ý vừa sắp xếp, cát vệ sinh nên đổ bao nhiêu, thức ăn cho mèo nên cho ăn bao lâu một lần, nên uống nước gì,...

Cậu tự lẩm bẩm:

"Còn phải uống nước đun sôi, không thể uống nước suối... Phiền phức."

Chước Chước đi vòng vòng chân cậu: Meo—

Bùi Dương vô thức cúi xuống v. uốt ve, được một nửa lại khịt mũi:

"Còn nhỏ mà đã biết nịnh."

Rút tay về, cậu lại cảm thấy chưa đủ, bèn vò đầu Chước Chước, bộ lông trắng vốn dĩ bồng bềnh tức thì trở nên rối tung.

Bùi Dương nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo, đi vào bếp, lục tung tủ mới tìm thấy ấm đun nước. Trong sách, nhân vật chính còn phàn nàn rằng ấm đun nước nhà họ cả năm cũng không dùng đến một lần, ngày nào cũng uống nước suối.

Trong khi đợi nước sôi, Chước Chước cứ xoay quanh chân cậu, còn nhảy lên rồi dùng bàn chân mềm mại cào nhẹ vào đầu gối cậu.

Muốn được bế à?

Bùi Dương cúi đầu, cười đắc ý,

"Không bế đó, đi tìm ba mày đi."

Chước Chước: ...

Đổ nước xong, Bùi Dương ngồi xổm xuống đất nói đạo lý với mèo trắng:

"Sau này mày không được làm nũng với Phó Thư Trạc, biết không?"

Con mèo nghiêng đầu.

Bùi Dương coi như nó đã hiểu:

"Anh ấy là của tao... không đúng, chỉ có chủ nhân của cơ thể này mới có thể làm nũng với anh ấy, nếu không chủ nhân sẽ ghen, sẽ đuổi cái kẻ thứ ba là mày ra ngoài."

Chước Chước không nghe, nhảy lên chiếc giường mềm mại, nằm dài ra, l. iếm láp bàn chân màu hồng phấn của mình, như thể đang quyến rũ.

Bùi Dương không cưỡng lại được sự cám dỗ, thử đưa tay ra nhéo nhẹ vào bàn chân mềm mại:

"Không được cào tao đó..."

Trời ơi! Mềm quá, còn đàn hồi nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!