Chương 14: Tách ra

Bùi Dương cố gắng bò dậy, lấy một chiếc chăn mới từ trong tủ ra.

Phó Thư Trạc giật mình, tưởng cậu định sang phòng bên ngủ:

"Đừng mà, anh sai rồi—"

Nhưng Bùi Dương lại giận dữ ném chăn sang nửa giường bên kia: Ngủ chăn riêng!

Được rồi— Phó Thư Trạc nở nụ vừa cười bất đắc dĩ vừa cưng chiều.

Bùi Dương quay lưng về phía Phó Thư Trạc, vô thức sờ khóe môi, dường như nơi đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của nụ hôn.

Bùi Dương cảm thấy mình bị bẩn rồi, cậu thật có lỗi với bạn đời. Tuy hôn nhân của hai người ngày càng lạnh nhạt, nhưng bạn đời chưa bao giờ ngoại tình. Nếu có thể trở về thế giới cũ, sau này có cãi nhau cậu phải chột dạ vài phần.

Phó Thư Trạc cũng nằm nghiêng, nhìn gáy mèo ngốc: Ngủ ngon.

Bùi Dương càng nghĩ càng tức, cậu quay người cảnh cáo:

"Đừng ngủ ngon vội, chúng ta phải thỏa thuận ba điều."

Ừm... Ba điều gì? Phó Thư Trạc cụp mắt, lông mi khẽ run, nom hơi yếu đuối.

Lương tâm Bùi Dương lập tức không cứng rắn nổi, đây không phải là bắt nạt người ta sao? Phó Thư Trạc đâu biết thân xác này đã đổi linh hồn, hắn muốn thân mật với người mình yêu cũng là chuyện bình thường.

Thế là giọng điệu nghiêm khắc đã đến bên miệng lại thay đổi, Bùi Dương lúng túng nói:

"Thỏa thuận ba điều, chưa được tôi cho phép thì không được hôn tôi, chạm vào tôi... và lên giường."

"Vậy... nắm tay được không?" Phó Thư Trạc tiếp tục buồn bã,

"Không cho chạm anh không ngủ được."

Bùi Dương nhớ đến đôi mắt đỏ hoe của Phó Thư Trạc sáng nay, trong lòng bỗng nhói đau, cậu ấp úng một lúc lâu:

"Chỉ một lát thôi đó, anh ngủ rồi tôi sẽ rút tay ra."

Phó Thư Trạc lập tức mỉm cười rạng rỡ như gió xuân:

"Được, cảm ơn mèo con."

Bùi Dương hừ lạnh một tiếng, đưa ngón trỏ cho hắn.

... Phó Thư Trạc hít nhẹ một hơi,

"Chỉ được nắm một ngón?"

Bùi Dương liếc hắn, lại đưa thêm ngón giữa:

"Ít quá à? Vậy thêm một ngón nữa."

Phó Thư Trạc: ...

Bất lực.

Nói là đợi Phó Thư Trạc ngủ rồi sẽ rút tay, nhưng Bùi Dương lại ngủ nhanh hơn ai hết, uống xong 'Vitamin' là nhắm mắt ngủ ngay.

Trong bóng tối, Phó Thư Trạc nhẹ nhàng v. uốt ve hai ngón tay của Bùi Dương, dần dần không còn thỏa mãn, bắt đầu luồn vào kẽ ngón tay, từ từ đan mười ngón tay vào nhau.

Bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng rên khe khẽ, Phó Thư Trạc khựng lại, tưởng Bùi Dương tỉnh giấc, nào ngờ chỉ là nói mớ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!