Dự báo của đàn kiến hôm qua đã thành hiện thực. Trời càng lúc càng âm u, không cho người đi đường thời gian phản ứng, những hạt mưa to như hạt đậu đã trút xuống đầu, càng lúc càng nhanh.
Người đi đường hối hả chạy trong mưa, có người lấy túi che đầu, có người lấy tay che, nhưng đều vô ích.
Bùi Dương ngồi xổm trước cửa sổ sát đất, ngẩn người nhìn cơn mưa như trút nước bất ngờ ập đến.
Lúc mới khởi nghiệp, cậu và Phó Thư Trạc không ít lần gặp phải tình huống này.
Khi đó sự nghiệp chưa có khởi sắc, cũng không có tài xế, tất cả các công việc và hợp đồng đều do họ tự đi đàm phán.
Trùng hợp là, mỗi lần họ ra ngoài bàn công chuyện đều gặp mưa lớn, rồi bị ướt như chuột lột, chật vật trốn dưới trạm xe buýt. Vất vả lắm mới đợi được taxi, nào ngờ lại bị từ chối vì cả người họ ướt sũng sẽ làm bẩn xe.
Ban đầu thật sự đã chịu không ít khổ cực.
Nhưng cũng vì sự nghiệp, thời gian họ dành cho nhau ngày càng ít, đến khi Bùi Dương nhận ra thì mới thấy mình đã quá ít quan tâm đến bạn đời, đối phương cũng vậy.
Họ có thể rất lâu không nói với nhau một câu riêng tư, cả tuần không có một nụ hôn, một cái ôm.
Chuyện giường chiếu càng không cần phải nói, mỗi ngày mệt như chó, có khi phải ngủ lại công ty một đêm, làm gì nhấc nổi hứng thú thân mật với đối phương.
Không khí ngày càng lạnh nhạt, hôm đó Bùi Dương hỏi Phó Thư Trạc,
"Mười bảy năm rồi anh chưa chán sao?", thực ra cũng là câu hỏi cậu muốn hỏi bạn đời của mình.
Đáng tiếc dường như không có cơ hội hỏi ra, tựa như cậu cũng không có cơ hội làm hòa với ba mình, cậu đã đến thế giới xa lạ này, thay một thân xác khác.
Có lẽ vì ngồi xổm lâu quá, Bùi Dương hơi choáng váng.
Đầu óc cậu rối như tơ vò, những mảnh ký ức hỗn độn đan xen vào nhau, khiến cậu không thể nào sắp xếp được dòng thời gian, không biết khung cảnh đó tương ứng với thời điểm nào.....
Phó Thư Trạc cũng chú ý thấy bên ngoài trời mưa, Bùi Tri Lương sắc mặt phức tạp:
"Tôi biết hồi đại học Dương Dương đã chịu nhiều khổ cực, nhưng điều khiến tôi tức giận nhất cũng là điểm này."
Phó Thư Trạc khựng lại.
"Nó vì một người đàn ông mới quen vài năm, thà kiên quyết ra ngoài chịu khổ chứ không muốn trở về ngôi nhà đã sống hai mươi năm, rõ ràng chúng tôi có thể cho nó cuộc sống tốt nhất."
Khi nói những lời này, trong mắt Bùi Tri Lương còn ẩn chứa sự thất vọng. Nhiều năm trôi qua, cơn giận của ông đối với Phó Thư Trạc đã tan biến từ lâu, nếu không ông cũng sẽ không bình tĩnh ngồi đây nói chuyện.
Nhưng sự lựa chọn kiên quyết hướng về Phó Thư Trạc năm đó của con trai, luôn là vết thương khó lành của ông và vợ.
Phó Thư Trạc không thể nhận xét chuyện này, dù sao hắn cũng là người được lợi, hắn chỉ đành im lặng một lúc rồi nói:
"Em ấy rất quan tâm đến chú và mẹ."
Tôi biết.
Bùi Tri Lương kéo căng cơ mặt, nước mắt lưng tròng,
"Tôi biết những khoản tiền vào dịp lễ Tết là do nó gửi, nó nhờ anh trai mang quà về, tôi và mẹ nó đều biết."
Vậy--
"Nhưng chúng tôi muốn như vậy sao?"
Bùi Tri Lương lắc đầu, hai mắt căng lên,
"Chỉ cần nó chịu xuống nước, về nhà xin lỗi một tiếng, chuyện này sẽ kết thúc ngay."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!