Chương 1: Mất trí nhớ

[Phó Thư Trạc đã ước một điều ước trong sinh nhật.]

[Hắn ước rằng mấy chục năm còn lại của Bùi Dương sẽ bình an vui vẻ, dù mãi mãi không nhớ ra hắn cũng không sao.]

·

Bùi Dương mở mắt, mê man nhìn trần nhà xa lạ.

Cơ thể cậu đau nhức như thể vừa tập squat bằng tạ vài chục cái, eo mỏi chân mềm.

Bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp, như vừa mới tỉnh ngủ, còn mang theo chút cáu kỉnh.

Một góc nào đó trong tim bất chợt rung động, Bùi Dương chớp mắt hai cái, quay đầu nhìn sang, lại bất ngờ bị người kia ôm vào lòng hôn một cái:

"Chào buổi sáng, mèo con."

Đầu óc Bùi Dương hơi choáng váng, cơ thể không hiểu sao lại không muốn kháng cự, cậu mím môi một lúc lâu mới hỏi ra được một câu: Anh là ai?

...

Người đang ôm Bùi Dương bỗng chốc cứng đờ, im lặng hồi lâu.

Bùi Dương hơi hoảng, cậu là người đã có gia đình, đột nhiên xuất hiện trên một chiếc giường lạ, còn nằm bên cạnh một người xa lạ—

Cậu dùng sức thoát khỏi vòng tay của đối phương, hỏi lại lần nữa: Rốt cuộc anh là ai?

"Em quên rồi à? Anh là Phó Thư Trạc, người yêu của em." Phó Thư Trạc nghiêm túc nói những lời ngả ngớn,

"Đêm qua em gọi điện cho anh, nói chồng em không ở nhà, nũng nịu bảo anh đến với em, đêm qua chúng ta còn— ưm."

Bùi Dương bịt miệng Phó Thư Trạc lại, hoảng hốt nói: Không thể nào!

Không thể có chuyện cậu nũng nịu được!

Không đúng, là không thể có chuyện cậu ngoại tình!

"Em xem, đây là dấu em cắn tối qua." Phó Thư Trạc ngẩng đầu lên, để lộ dấu răng trên cổ,

"Rất đau, em luôn như vậy, chịu không nổi thì cắn anh."

Sự thật là Phó Thư Trạc luôn thích gọi Bùi Dương là mèo con trên giường, khiến Bùi Dương bực bội đến mức cắn một cái, nói không cắn một cái thì thật có lỗi với cái biệt danh này.

Vì vậy, mỗi lần thân mật xong, trên người Phó Thư Trạc luôn có thêm vài dấu răng như bị mèo cắn.

"Em còn nói, chồng em rất hung dữ, không cho em ăn kem, không cho em uống rượu, em vốn không yêu anh ta, chỉ yêu mình anh—"

Anh lừa tôi!

Đầu óc Bùi Dương trống rỗng, không thể nhớ ra bất kỳ ấn tượng nào liên quan.

Cậu nghẹn một lúc lâu mới nghĩ ra một điểm có thể phản bác:

"Tôi sẽ không gọi anh ấy là chồng!"

Phó Thư Trạc: ...

Những thứ khác đều quên, vậy mà điều này lại nhớ rất rõ.

Không lừa em. Phó Thư Trạc nhếch khóe miệng, nhưng không tài nào cười nổi,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!