Tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân có thực sự là trai thẳng hay không. Bởi vì không có thằng trai thẳng nào lại dành cả ngày đi làm chỉ để nghĩ về anh em của mình cả.
Nhất là sau cái đêm đầy xấu hổ trong phòng tắm, tôi thực sự nghi ngờ bản thân thích A Việt rồi.
Nhưng rõ ràng tôi luôn là trai thẳng, dù chưa từng gặp cô gái nào khiến tim mình rung động, tôi cũng chưa bao giờ nghi ngờ nhận thức của bản thân về xu hướng tính dục cả.
Nghĩ lại, hình như hồi lớp sáu tiểu học tôi từng thích bạn nữ ngồi cùng bàn thật lòng lắm.
Mối tình đơn phương đầu tiên chẳng đi đến đâu, từng có tiếc nuối và hối hận, nhưng theo thời gian, tôi cũng dần buông bỏ.
Ngẫm lại thì cũng lạ, suốt những năm thanh xuân dạt dào hormone, tôi chưa bao giờ có cảm giác muốn yêu đương hết.
Sau này khi lên đại học, thấy ai cũng có người yêu nên tôi cũng thử quen một cô gái, nhưng cuộc tình đó lại ngắn chẳng tày gang.
Sau đó, dưới sự thúc giục không ngừng của mẹ, tôi bắt đầu thường xuyên đi xem mắt, cuối cùng cũng xác định mối quan hệ với một người trong số họ.
Nhưng không phải vì rung động, mà chỉ đơn giản là cảm thấy cô ấy đáp ứng đầy đủ các tiêu chuẩn của tôi và mẹ tôi, được bà xem là một đối tượng kết hôn không thể bỏ lỡ.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, tôi hẹn hò với cô ấy ba tháng, cho đến khi vô tình gặp người yêu cũ của cô ấy. Hóa ra suốt thời gian qua, hai người họ vẫn dây dưa không dứt với nhau.
Tôi thẳng thắn đối chất, cô ấy cũng sòng phẳng thừa nhận và xin lỗi, tiện thể kể cho tôi một câu chuyện vừa thực tế vừa bi thương.
Cô ấy rất yêu bạn trai mình, nhưng vì gia cảnh của anh ta mà bố mẹ cô không chấp nhận, nhất quyết bắt hai người chia tay. Sau đó, cô ấy bị ép đi xem mắt và gặp tôi, một
"đối tượng kết hôn hoàn hảo".
Tôi nghĩ, chắc cuối cùng cô ấy sẽ chọn người cô ấy yêu nhỉ?
Tôi không tiếc nuối gì cả.
Ngẫm lại cả hành trình tình cảm của mình, tôi thực sự có khả năng là gay. Nhưng tại sao đến bây giờ mới phát hiện ra chứ? Có khi nào là do A Việt bẻ cong tôi không?
Tôi tra cứu trên mạng thì thấy đúng là có người đến ngoài ba mươi mới nhận ra xu hướng thực sự của bản thân.
Cuối cùng, như để kiểm chứng, tôi tìm một blogger gay rồi gửi tâm sự của mình cho anh ta.
Lúc tan làm, anh ta mới trả lời. Trước khi bước vào nhà, tôi liếc xuống phần bình luận bên dưới. Bọn họ nói:
"Trai thẳng thì có cố cũng không bẻ cong được. Cậu là gay, hoặc chí ít cũng là song tính."
Tôi cảm thấy rất phức tạp.
Xác định được mình thích A Việt, tôi thấy vui.
Nhưng nhận ra mình có xu hướng đồng tính, tôi lại thấy sợ.
Tôi không muốn là gay, nhưng lại rất muốn yêu A Việt.
Sau khi bước vào nhà, A Việt vẫn đang trong bếp nấu ăn.
Tôi nhẹ nhàng đặt quần áo và túi xuống, rồi đứng tựa vào cửa bếp im lặng nhìn A Việt.
A Việt biết tôi về rồi, nhưng không ngờ tôi lại đứng chặn ở cửa như thế. Lúc quay người lại, cậu ấy bị giật mình, mất thăng bằng và ngã ra sau.
Tôi vô thức vươn tay kéo cậu ấy lại, kết quả là kéo cậu ấy nhào vào lòng tôi.
Tình huống y hệt trong phim thần tượng vậy, nhưng không có chút lãng mạn nào, chỉ toàn sự ngượng ngùng.
Bàn tay bị thương của A Việt đập vào ngực tôi, đau đến mức cậu ấy nhăn mặt nghiến răng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!