Tối hôm đó, tôi nằm một mình trên giường, đầu óc cứ miên man nhớ về những kỷ niệm với A Việt.
Lần đầu hai đứa tôi gặp nhau là trong buổi họp lớp đầu năm, cậu ấy đứng trên bục tự giới thiệu. Lúc đó, tôi đã thầm ngạc nhiên, lớp tôi cũng có một cậu con trai trông sạch sẽ thư sinh đến vậy sao?
Những lần tiếp xúc sau đó của bọn tôi đều rất hời hợt, gặp trên đường thì chào nhau, nhưng hầu như chẳng nói chuyện gì mấy.
Lúc mới quen, A Việt khá hướng nội, nhưng sau này có lẽ do tôi dẫn dắt mà cậu ấy dần bộc lộ mặt hướng ngoại của mình.
Nói chung là tôi thường xuyên bị cậu ấy phản bác đến cạn lời.
Rồi sau đó tôi bị một thằng bi3n thái trong phòng ký túc quấy rối, vừa hay phòng A Việt có một người chuyển đi, thế là tôi dọn qua ở cùng.
Giường của tôi và A Việt ở cùng một bên.
Nếu trước đây những người thân nhất trong ký túc xá là bạn cùng giường tầng trên dưới, thì trong kiểu ký túc xá đại học với thiết kế giường trên bàn dưới như bây giờ, những người thân nhất chắc chắn là bạn giường cạnh bên.
Tức là tôi và A Việt.
Từ đó, cuộc sống của chúng tôi bắt đầu có nhiều điểm giao nhau. Dù gì thì bạn cùng phòng cũng là người ở bên cạnh lâu nhất mà.
Mối quan hệ của hai đứa tôi cải thiện rõ rệt sau khi A Việt dạy cho cái tên ẻo lả kia một bài học. Tôi nhận ra A Việt là một người bạn thực sự trượng nghĩa, vì vậy tôi chủ động thân thiết với cậu ấy hơn.
Dần dần, phòng ký túc xá bốn người bị chúng tôi biến thành phòng hai người.
A Việt thực sự là một người anh em rất tuyệt vời. Hình như tôi chưa bao giờ có cảm xúc tiêu cực với cậu ấy, thậm chí bọn tôi còn chưa từng cãi nhau một cách nghiêm túc.
Nhưng cũng phải công nhận phần lớn công lao là do tính tình tốt của A Việt, cậu ấy nhịn tôi giỏi quá rồi.
Không lẽ... cậu ấy vội vàng dọn đi là vì nhịn không nổi nữa sao?!
Tôi nghĩ mình phải nhân cơ hội cậu ấy bị thương để thể hiện tốt hơn.
Nghĩ đến đây, tôi mới an tâm đi ngủ.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, trong đầu tôi chỉ toàn là A Việt. Gương mặt của A Việt, bàn tay của A Việt, mái tóc của A Việt... và cả... mông của A Việt...
Tôi lập tức cảm thấy đầu óc hỗn loạn như tơ vò.
Sáng hôm sau thức dậy, tôi mệt mỏi rã rời, cả người cứ không có tinh thần.
Tôi định rủ A Việt ra ngoài ăn sáng, nhưng đến khi cài xong cà vạt, tôi mới phát hiện cậu ấy vẫn chưa dậy.
Phải nói là cậu ấy không rời giường, chứ không phải chưa dậy.
Cậu ấy ung dung dựa vào đầu giường, thảnh thơi nghịch điện thoại.
"Cậu làm gì đấy? Không phải nhất quyết đòi đi làm sao?"
A Việt lười biếng liếc tôi một cái, bình thản nói: Tớ nghỉ việc rồi.
Cậu nghỉ việc rồi?! Tôi sốc đến mức cứ như cổng Thiên An Môn cũng muốn tự động mở ra,
"Sao đang yên đang lành lại nghỉ việc? Trước đây tớ bảo cậu nghỉ, cậu còn cáu cơ mà?!"
A Việt giơ cánh tay bị thương lên:
"Tay thế này thì tớ còn làm gì nữa? Với cả, tớ cũng sắp dọn nhà rồi, tiện thể tìm luôn chỗ làm gần nhà mới."
Hứ. Nghe đến cái lý do đó, tôi lập tức phụng phịu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!