Hôm nay là ngày thứ hai kể từ khi A Việt bị thương, vậy mà cậu ấy vẫn cố chấp đòi đi làm. Tôi khuyên hết lời không được, đành lái xe đưa cậu ấy đi làm.
Ban đầu đã thống nhất là trưa tôi sẽ đến đón cậu ấy đi ăn, vậy mà đến mười một giờ, cậu ấy lại nhắn tin bảo đã về nhà rồi.
Có mờ ám!
Tôi lập tức hỏi có phải gã họ Bùi đã đến tìm cậu ấy không, cậu ấy ấp úng mãi mới xem như thừa nhận.
Tôi không vui chút nào. Tôi thực sự không có cảm tình với gã họ Bùi.
Dù gã cao ráo, đẹp trai, giàu có, tài giỏi...
Phì phì phì! Nghĩ cái quỷ gì vậy!
Buổi tối trước khi về, tôi cứ nghĩ A Việt sẽ không có nhà nên chỉ đặt một phần đồ ăn.
Vậy mà vừa mở cửa bước vào, tôi đã thấy cậu ấy đang lê lết thân tàn tạ trong bếp nấu cơm.
Tôi lập tức xông đến kéo cậu ấy ra:
"Tay cậu còn như vậy, sao lại còn nấu cơm?!"
"Cậu cũng phải ăn mà." A Việt bình tĩnh dựa vào bồn rửa, không hề có ý định rời khỏi bếp.
"Cậu bị thương thế này còn lo cơm nước cho tớ?! Mẹ tớ còn chẳng tận tâm bằng cậu nữa! Chỉ cần bà ấy đứt tay một chút là bỏ cả bếp rồi đó. Cậu như này chẳng khác gì đang khiến người ta nghĩ tớ ngược đãi cậu đấy! Mau ra ngoài đi!"
Lúc này tôi mới nhớ ra phần đồ ăn đã đặt:
"Tớ cứ tưởng cậu không về ăn nên đã gọi một suất lẩu cay rồi. Lát nữa cậu giúp tớ nhận hàng nhé."
A Việt gật đầu rồi bước ra khỏi bếp.
Tôi có cảm giác tâm trạng A Việt có gì đó không ổn, nhưng có lẽ cũng chỉ là do cánh tay bị thương mà thôi?
Tôi thì cũng biết nấu ăn đấy, nhưng so với trình độ của A Việt thì đúng là một trời một vực.
Nhớ hồi mới tốt nghiệp, tôi đã làm chuột bạch thử độc cho vô số món ăn thí nghiệm của A Việt. Chính nhờ những lần hy sinh cao cả đó mới có được đỉnh cao ẩm thực của A Việt ngày hôm nay.
Chỉ có thể nói, A Việt là kiểu chăm chỉ rèn luyện mà thành tài, còn tôi là một đứa mê ăn vô dụng.
Sau khi nấu xong hai món đơn giản thì cũng sắp đến giờ ăn rồi, tôi bưng ra phòng khách thì thấy A Việt đang ăn phần lẩu cay của tôi.
"Không phải cậu không ăn được cay sao? Tớ còn đặc biệt dặn chủ quán làm cay cấp độ thần kinh đấy."
Không ngoài dự đoán, môi A Việt đỏ bừng, đầu lưỡi nhỏ thè ra hớp hớp không ngừng, thở d ốc từng hơi. Nhìn cậu ấy như sắp khóc đến nơi trông thật đáng thương.
Được rồi.
Tôi nhấc hộp lẩu qua trước mặt mình,
"Không ăn được thì đừng cố."
Sau khi uống hai ngụm nước, cậu ấy đột nhiên hỏi một câu đầy triết lý:
"A Thành, cậu nói xem, tụi mình sống chung tám năm rồi, sao tớ vẫn không thể tập ăn cay được nhỉ?"
"Mặc dù vị cay thực chất là một dạng cảm giác đau, nhưng đâu phải ai cũng có thể rèn luyện để chịu được, cơ mà đó là do bẩm sinh. Nếu cậu không ăn được cay thì đừng ép mình, ẩm thực Trung Quốc rộng lớn thế, thiếu cay một chút cũng vẫn còn cả đời để khám phá bao nhiêu món ngon khác cơ mà!"
"Vậy là do bẩm sinh à? Là số mệnh sao?" A Việt càng hỏi, tôi càng thấy khó hiểu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!