Đã mười hai giờ đêm rồi mà A Việt vẫn chưa về. Tôi gọi điện không nghe, nhắn tin không trả lời.
Chắc chắn lại ở bên gã họ Bùi rồi! Không lẽ bận cà nhông cà hẩy hăng say nên không thể bắt máy?
Tôi bực bội đi tới đi lui trong phòng.
Nhưng sao tôi lại bực nhỉ? Bạn thân của tôi có đời sống tình d*c, lẽ ra tôi nên mừng cho cậu ấy chứ? Mặc dù đối tượng là một gã đàn ông.
A! Nhất định là vì tôi không thích gã họ Bùi kia rồi!
Nhưng tại sao tôi lại không thích gã?
Tôi còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời thì đã nhận được tin nhắn từ A Việt:[Tớ đang ở bệnh viện.]
!!!
Sao tự nhiên lại vào bệnh viện?!
Trong đầu tôi ngay lập tức nảy ra một suy nghĩ— rách hậu môn! Dù gì nơi đó cũng nhỏ hẹp thế kia, nhét cái thứ đó vào chắc chắn sẽ rất đau đớn!
Khoan đã... tại sao tôi lại tự nhiên mặc định rằng A Việt là người bị cắm chứ?
Tôi không muốn nghĩ tiếp nữa! Tôi vội vàng gọi lại ngay:
"Cậu đang ở bệnh viện nào? Có chuyện gì vậy?"
Giọng A Việt nghe có vẻ mệt mỏi:
"Thôi ổn rồi, cậu đừng đến."
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Chỉ là... chỉ bị xe máy quẹt trúng thôi, không nặng đâu."
"Bệnh viện nào? Tớ phải đến đón cậu về chứ!" Tôi vừa hỏi vừa bắt đầu thay quần áo.
"Bệnh viện gần chỗ tớ làm nhất ấy." Cậu ấy ậm ừ hồi lâu rồi mới đáp.
Tôi tức tốc chạy xuống gara, lái xe vội vàng phóng đi. Đường khuya vắng tanh, tôi tăng tốc hết mức có thể.
Đến nơi, tôi gọi điện cho A Việt hỏi vị trí cụ thể, cuối cùng lại là gã họ Bùi xuống đón tôi.
"A Việt bị thương khi ở cùng anh sao?"
"Là do tôi không bảo vệ tốt cho em ấy." Trông gã đầy áy náy.
Tôi giận sôi máu, nhưng nghĩ đến A Việt, tôi nhịn không chấp nhặt với gã. Dù vậy, tôi vẫn không thèm nói chuyện với gã một câu nào.
A Việt đang ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang bệnh viện, cánh tay trái băng bó cứng ngắc bằng thạch cao, trên mặt còn vài vết trầy xước.
"Đây gọi là 'bị quẹt nhẹ' sao?!"
Tôi biết mà, không thể tin lời A Việt được! Cậu ấy lúc nào cũng chỉ báo tin vui, giấu nhẹm tin xấu. Hồi còn đi học, cậu ấy từng một mình sốt đến 39 độ mà không hé răng lấy một lời. Phải đến khi tôi mất ngủ mò sang giường cậu ấy giữa đêm mới phát hiện người cậu ấy nóng như cái lò than.
Cuối cùng, cả phòng ký túc phải hợp lực đưa cậu ấy đến phòng y tế!
A Việt cúi đầu không đáp, tôi lại truy hỏi: Kẻ gây tai nạn đâu?
Lần này là gã họ Bùi lên tiếng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!