Gần đây mẹ tôi thực sự rất kỳ lạ, cách vài ngày lại ghé qua nhà tôi một lần, khiến tôi và A Việt lúc nào cũng trong tình trạng căng thẳng như có biến, sợ một ngày nào đó mẹ tôi sẽ thấy thứ không nên thấy.
Lý do của mẹ là đến thăm cháu mèo, nên chúng tôi chẳng thể từ chối.
Vì vậy, tôi và A Việt quyết định sớm đưa mẹ đi tìm một bé mèo khác để bà bớt nhớ nhung con trai chúng tôi.
Ngày chọn mèo được ấn định vào thứ bảy tuần này.
Mẹ tôi thì mong ngày đó còn hơn cây héo tàn mong mưa, ngày nào cũng gọi nhắc tôi đừng quên.
Đến sáng thứ bảy, chưa đến tám giờ mẹ tôi đã gõ cửa, kéo tôi và A Việt
- hai đứa vừa trải qua một trận cà nhông cà hẩy ác liệt đêm qua
- ra khỏi giường, lôi đi luôn.
Ban đầu tôi định dẫn mẹ đến cửa hàng thú cưng để mua một bé mèo, nhưng A Việt lại đề xuất nhận nuôi mèo hoang.
Sau khi nghe về những lợi ích của việc nhận nuôi, mẹ tôi thấy vừa tiết kiệm lại vừa làm việc tốt nên đồng ý ngay.
Trong thành phố có một trại cứu trợ động vật chuyên nhận nuôi chó mèo hoang. Hôm qua bọn tôi đã gọi điện báo trước.
Vừa đến nơi, nhìn thấy hàng chục, hàng trăm con mèo, mắt mẹ tôi sáng rỡ.
Tôi bắt đầu nghi ngờ liệu mẹ có bị ai nhập rồi không, vì trước đây bà vốn cực kỳ ghét những loài có lông.
Một mình bà đi chọn mèo, còn tôi và A Việt được người phụ trách dẫn đi tham quan trại.
Nghe nói nhiều mèo, chó ở đây đều được giải cứu từ tay những kẻ buôn thịt. Số lượng động vật bị bỏ rơi thì nhiều mà người nhận nuôi lại ít, mà trại cứu trợ lại không có lợi nhuận nên đang gặp khó khăn.
Tôi và A Việt liếc nhìn nhau, rồi quyết định quyên góp một khoản tiền cho nơi đây.
Lúc bọn tôi quay lại thì mẹ tôi đang ôm một bé mèo vàng nhỏ xíu. Ngoài kích thước hơi bé hơn bình thường, thì bé mèo này chẳng có gì đặc biệt với tôi.
Nhưng nhìn kỹ thì thấy mắt nó rất to, tròn xoe, long lanh như nước, trông đáng thương hết sức, bảo sao mẹ tôi lại thích nó.
"Mẹ nhận nuôi thêm một con chó nữa."
"Mẹ có chăm nổi không?" Tôi và A Việt đều sốc, tôi nghĩ mẹ tôi chắc chắn bị trúng tà rồi.
"Chỉ hai con thôi mà, sao mẹ không chăm được? Không phải còn có bố mày giúp sao?" Mẹ nói như điều hiển nhiên.
Tôi không tin lắm:
"Bố mà giúp mẹ chăm? Ông ấy lười chết đi được."
"Mẹ mặc kệ, hồi con còn nhỏ ông ấy đã chẳng giúp mẹ được bao nhiêu rồi. Bây giờ nuôi cháu, ông ấy không giúp thì giúp ai?"
Thế là xong, giờ tôi có thêm hai đứa con trai là một mèo và một chó rồi.
A Việt cũng vui khi được làm mẹ, nhưng em ấy lại nói:
"Chỉ cần cô vui là được ạ."
Tôi nhìn sang con chó mẹ chọn, hóa ra là một bé chó ta.
Mẹ tôi bảo:
"Chó ta thì sao? Mẹ thích mấy thứ của nước mình hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!