Chương 12: Mẹ ghé thăm

Từ khi tôi nhận ra mình thích A Việt, tôi đã từ chối tám buổi xem mắt mẹ sắp xếp.

Thế nên sau khi tôi từ chối buổi thứ chín vào sáng nay, mẹ tôi không nhịn được mắng tôi một trận:

"Trần Khải Thành, có phải con bị bệnh gì không hả? Ba mươi tuổi đầu rồi không lo lấy vợ thì định làm gì?"

Sau đó, bà còn giả vờ hỏi tôi một cách thầm kín:

"Có phải con bị yếu khoản đó không?"

Tôi bật cười ngay tại chỗ:

"Mẹ ơi, mẹ đừng lo lắng, con trai mẹ thật sự không có vấn đề gì hết. Con sẽ tự tìm bạn đời cho mình, đảm bảo sẽ làm mẹ hài lòng, được chưa?"

"Mày đừng có lừa mẹ nha, có bệnh thì chữa sớm đi, y học bây giờ phát triển lắm..."

Tôi không cho bà cơ hội nói tiếp bèn giả vờ sắp muộn giờ làm rồi cúp máy.

Đùa à, tôi mà có vấn đề khoản đó á?

A Việt giờ còn đi khệnh khạng kia kìa.

Ch. ết rồi, phải đi mua thuốc ngay.

Lỗ hậu của A Việt sưng hơi bị nặng. Mặc dù em ấy không trách tôi, nhưng tôi biết rõ đây đều là lỗi của tôi.

"A Việt, đều tại kỹ thuật của anh kém quá. Đợi em khỏi rồi mình luyện nhiều vào, em nhé."

A Việt đang tr@n truồng nằm sấp trên giường, em lạnh lùng quay đầu lườm tôi. Tôi thu lại nụ cười ngây ngô của mình, cuối cùng sờ em ấy một cái mới mặc quần cho A Việt.

"Đi thôi, anh đưa em đi làm."

9 giờ sáng thứ bảy, mẹ tôi không nói không rằng lại đến.

Bà gõ cửa bấm chuông mãi mà không ai mở cửa, nên cuống cuồng gọi cho tôi ba bốn cuộc điện thoại.

Ai ngờ điện thoại của tôi đang để chế độ im lặng nên tôi không nghe thấy, cuối cùng A Việt nghe điện thoại của mẹ tôi.

A Việt nghe xong thì sốt ruột tát tôi một phát làm tôi tỉnh ngủ. Chưa kịp hoàn hồn được hai giây, thì đã nghe thấy giọng nói tuy nhỏ nhưng vẫn khá lớn của em ấy: Mẹ anh đến rồi!

Tôi tiếp tục ngơ ngác thêm hai giây mới phản ứng lại: Mẹ kiếp.

Nhìn những vết đỏ trên tấm ngực trần của A Việt, cùng với quần áo vứt lung tung trên sàn, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy hai chiếc bao cao su đã qua sử dụng trên đất nữa.

A Việt bắt đầu cúi xuống tìm quần áo, nhưng chúng đã chất đống hết cả lên, đến cả qu@n lót cũng không tìm thấy.

"Bỏ đi, mình mặc đồ mới."

Tôi vội vàng mở tủ quần áo, ném cho A Việt một chiếc qu@n lót, rồi lấy cho mình một chiếc, sau đó tiện tay lấy hai bộ đồ dài mà ít nhất cũng có thể ra ngoài gặp người ta được.

Cuối cùng, tôi nhét hết đống quần áo dưới đất vào tủ.

"Em ra mở cửa, anh mau dọn dẹp đi." A Việt nói rồi đi ra ngoài.

Tôi ném bao cao su trên sàn vào thùng rác để tránh bị mẹ tôi nhìn thấy, còn rút mấy tờ giấy phủ lên trên.

Rồi tôi nghe thấy giọng mẹ mình:

"Trần Khải Thành nó đang làm gì vậy con? Đến điện thoại cũng không nghe máy nữa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!