Hôm sau, A Việt rảnh nên định dẫn Tiểu Hoa đi tiêm vắc
-xin và kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện thú y.
Lẽ ra tôi phải xin nghỉ để đi cùng, dù sao tay em ấy cũng chưa lành hẳn. Nhưng sáng nay lại có một cuộc họp quan trọng không thể trốn được, nên đành để A Việt vất vả một chút vậy.
Đến 12 giờ trưa, A Việt gọi cho tôi bảo đến đón con trai về nhà.
Tôi vui phát điên, rõ ràng là đón vợ với con trai cùng về mà!
Hai người họ đang ở một cửa hàng bán đồ cho thú cưng. Tôi vừa đến là đã thấy xung quanh chân A Việt là một đống đồ, còn có một cái thùng khá to.
Tôi chỉ vào cái thùng hỏi:
"A Việt, cái gì đây em? Con trai chúng ta đâu?"
"Ở trong này nè, thùng vận chuyển cho thú cưng đó, an toàn hơn."
Tôi ngồi xổm xuống xem thử, quả nhiên qua cái ô cửa nhỏ có thể thấy Tiểu Hoa đang lười biếng nằm ườn trong đó. Tôi trêu nó mấy cái mà nó chẳng thèm để ý đến tôi.
"Sao không mua cho con loại giống balo trong suốt ấy? Nhìn đáng yêu hơn mà?"
"Có mua, nhưng cái đó chỉ để mang ra ngoài cho tiện thôi."
"Ừm, vậy mình về nhà thôi." Tôi nhìn quanh một lượt rồi khó khăn vác bốn túi đồ to tướng cho mèo lên, lẩm bẩm:
"Con trai à, mẹ con cưng chiều con quá đấy!"
A Việt xách Tiểu Hoa đi đằng trước, chắc chẳng nghe thấy gì.
Ghế sau xe chật kín đồ đạc, đưa vợ với con trai đến cuộc sống mới thôi!
Nuôi mèo đúng là một việc rắc rối. Dọn phân, cho ăn thì đã đành, đó là chuyện hiển nhiên rồi. Nó cào sofa, tè bậy tôi cũng nhịn. Nhưng nửa đêm còn đứng trước cửa phòng gào lên đòi lên giường với chúng tôi, tôi vì nể mặt vợ nên cũng chẳng chấp với con trai.
Nhưng mà, nó lại không cho tôi sờ!
Nó chỉ quấn quýt bên A Việt, chẳng thèm đoái hoài gì đến tôi. Tôi là ba nó cơ mà! Cảm giác này thực sự làm lung lay địa vị trong gia đình của tôi ghê.
"A Việt, cho anh ôm con trai một chút đi!"
A Việt nhẹ nhàng đặt con trai vào lòng tôi, tôi vừa định vuốt v3 thì nó lăn một vòng xuống đất, còn gầm gừ giận dữ với tôi.
Tôi tủi thân vô cùng nên tranh thủ nhào vào lòng A Việt:
"A Việt, con trai chê anh rồi. Em ôm anh đi!"
A Việt rất ngoan ngoãn ôm tôi chặt hơn:
"Có lẽ nó không muốn có hai người ba đó."
"Không, em là mẹ, anh mới là ba!"
Cút đi. A Việt đẩy tôi không thương tiếc.
Sau hai tuần Tiểu Hoa về nhà, tay của A Việt cũng gần như lành hẳn, em ấy cũng tìm được một công việc mới gần đây. (Tôi bảo đến công ty tôi làm mà em ấy không chịu, hừ, kiêu kỳ thật đấy!)
Sinh nhật của A Việt cũng sắp đến rồi.
Trước đây, bọn tôi toàn tổ chức đơn giản, hoặc ra ngoài xem phim, ăn uống, hoặc chỉ nấu ăn ở nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!