Hôm nay tôi gặp phải một chuyện đúng là cạn lời.
Người bạn thân nhất suốt chín năm qua kiêm bạn cùng phòng của tôi bất ngờ come out.
Điều làm tôi sốc không phải là việc cậu ấy là gay, mà là chuyện cậu ấy không hề thích tôi.
Lúc cậu ấy nói cậu ấy thích đàn ông, tôi đã chuẩn bị tinh thần để nghe một lời tỏ tình rồi. Ai ngờ câu tiếp theo lại là bạn trai cậu ấy muốn cậu ấy dọn ra ngoài để sống chung với hắn.
Tôi mà hiểu lầm cũng không phải do tôi tự luyến hay mắc bệnh tưởng bở gì đâu, mà đơn giản là vì cậu ấy đối xử với tôi quá tốt luôn.
Từ hồi năm nhất đại học, bọn tôi đã quen nhau, rồi năm hai trở thành bạn cùng phòng. Sau khi tốt nghiệp, cả hai cùng ở lại thành phố này làm việc và tiếp tục thuê nhà chung.
Bao nhiêu năm nay, cậu ấy luôn chăm sóc tôi tận tình, gần như cái gì tôi cần là cậu ấy giúp ngay, chu đáo đến mức tôi chẳng phải lo lắng gì cả.
Trước giờ tôi chưa từng nghĩ đó là tình yêu, vì đã quen với cách sống như vậy quá lâu nên tôi chưa từng để tâm. Nhưng đến khi biết cậu ấy thích đàn ông, thật khó để nói tôi không suy nghĩ theo hướng ấy được.
Mà tôi tự thấy điều kiện của mình cũng không đến nỗi nào. Mẹ tôi gần đây còn giục tôi đi xem mắt, mấy cô gái cũng có vẻ thích tôi, thậm chí tôi cũng không thiếu người theo đuổi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi tuyệt đối không phải kiểu người chỉ biết hưởng thụ sự quan tâm của người khác, lại càng không xem đó là điều hiển nhiên.
Gia đình tôi khá giả, còn bạn cùng phòng thì xuất thân từ nông thôn, hồi đại học lúc nào cũng chật vật. Đến tận bây giờ, cậu ấy vẫn phải gửi tiền về cho gia đình, nên tình hình tài chính cũng chẳng dư dả gì.
Thế nên từ hồi năm hai, tôi đã chủ động giúp đỡ cậu ấy rất nhiều. Mỗi lần đi chơi với nhau, tôi luôn chủ động trả phần lớn chi phí, tiền thuê nhà tôi cũng đóng nhiều gấp đôi cậu ấy.
Cậu ấy là kiểu người rất chu đáo, lo liệu mọi thứ trong nhà rất tốt, nấu ăn cũng ngon mà càng ngày càng giỏi hơn. Nhờ có cậu ấy mà tôi chưa từng cảm thấy cuộc sống bôn ba ở thành phố này quá vất vả.
Vì tất cả những lý do đó, tôi mới nghĩ rằng cậu ấy thích tôi sau khi cậu ấy come out. Và cũng chính vì vậy mà khi biết cậu ấy không thích tôi, tôi cảm thấy cực kỳ bất ngờ.
Đã năm năm kể từ khi tốt nghiệp, cũng là năm năm chúng tôi thuê nhà cùng nhau. Tôi vẫn luôn hài lòng với cuộc sống này, thậm chí có lẽ đã coi cậu ấy như người thân vậy.
Vậy mà cậu ấy không chỉ giấu tôi chuyện xu hướng tính dục mà còn lén lút có bạn trai. Giờ còn không một lời báo trước lại muốn dọn ra ngoài sống với một gã đàn ông mà tôi còn chưa từng gặp?!
Cậu ấy xem tôi là gì chứ?
Dù không thích tôi đi nữa thì cũng không thể đối xử vô tình như thế với một người bạn đã quen chín năm được chứ?!
Nhìn cậu ấy cúi gằm mặt xuống, dùng đũa bới tới bới lui mấy hạt cơm còn sót lại trong bát, tôi bực không chịu nổi.
Cậu là gay à?
Ừm. Cậu ấy vẫn không nhìn tôi, chỉ gật đầu ngắn gọn.
Có bạn trai rồi?
Ừm.
Muốn dọn ra ngoài?
Ừm.
Sống chung? Tôi càng hỏi giọng càng khó chịu.
Phải.
"Không định giải thích gì sao?"
Cuối cùng cậu ấy cũng ngẩng đầu lên, trong mắt lấp lánh ánh nước như sắp khóc đến nơi.
Tôi biết cậu ấy vốn là người nhạy cảm, dễ xúc động, cũng dễ khóc, nên trước giờ tôi luôn cố gắng quan t@m đến cảm xúc của cậu ấy. Nhưng lúc này, tôi không thể kìm chế nổi nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!