Chương 9: Thăm hỏi

Bách Dịch Nhiên cũng không giải thích nhiều, chuyển sang hỏi:

"Hôm nay không tới phòng tự học à?"

"Cứ suốt ngày tự học cũng chán, tuổi trẻ mà, phải tràn đầy năng lượng chứ." Ngu Thư Niên mỉm cười, dùng chính lời nói của Bách Dịch Nhiên để đáp lại:

"Tôi đến sân vận động để cảm nhận một chút."

Bách Dịch Nhiên cong mắt:

"Vậy cậu thấy sao? Có phải náo nhiệt hơn phòng tự học không?"

Ngu Thư Niên không phủ nhận cũng không khẳng định, xé một gói khăn giấy đưa cho hắn.

Mặc dù lúc luyện tập, mọi người đều tự làm việc của mình, cũng không có hô hào, cổ vũ gì cả, nhưng cứ im lặng chạy vòng quanh sân vận động như vậy, trông cũng náo nhiệt.

Bách Dịch Nhiên nói lời cảm ơn, mở gói khăn giấy ra lau mồ hôi, động tác ngẩng đầu lâu khiến cổ hắn hơi đau, hắn xoa xoa gáy:

"Cậu xuống đây đi, nói chuyện thế này mỏi cổ lắm."

Khán đài cao khoảng bốn, năm mét.

Ừm.

Từ khán đài xuống dưới không có bậc thang, chỉ có cầu thang nối liền khán đài với sân vận động ở góc cuối hành lang, hơn nữa phải đi xuống từ chỗ ngồi rồi vòng ra phía sau.

Bách Dịch Nhiên cắn một miếng kem to, lạnh đến mức phải nheo mắt lại, thấy Ngu Thư Niên đi ra ngoài, hắn cũng xách cặp sách lên, tùy ý vắt lên vai, định ra cửa đợi.

Anh Bách!

Phàn Thiên Vũ chạy đến:

"Tối nay chúng ta ra ngoài ăn đi, ngoài trường mới mở một quán thịt nướng, lão Từ nói là ngon lắm, quán mới khai trương còn được giảm giá, thế nào? Em ngán đồ ăn ở căn tin trường lắm rồi."

Bách Dịch Nhiên nói:

"Không đi, tối nay không muốn ăn đồ nhiều dầu mỡ."

"Không nhiều dầu đâu, lúc nướng không phải là mỡ chảy hết ra ngoài rồi sao? Ăn thịt nướng vào buổi tối mới ngon chứ." Phàn Thiên Vũ đi theo Bách Dịch Nhiên, kiên trì dụ dỗ:

"Anh thử nghĩ xem, xiên thịt cừu nướng"xèo xèo

", cắn một miếng, nước thịt trào ra, thịt mềm, thơm ngon. Còn có tôm nướng, nướng..."

Chỉ cần tưởng tượng thôi, Phàn Thiên Vũ đã cảm thấy sắp chảy nước miếng rồi.

Đặc biệt là vừa mới tập luyện xong, đừng nói là một xiên thịt nướng nhỏ, có ăn hết cả quán thịt nướng cũng chẳng thành vấn đề.

Bách Dịch Nhiên không hề dao động trước sự cám dỗ: Không hứng thú.

"Được rồi, vậy em đặt cơm bò sốt..." Phàn Thiên Vũ thật sự đói bụng rồi, vừa đi vừa đặt cơm, ngẩng đầu lên, cậu ta liền vui vẻ:

"Học sinh giỏi. Lại gặp mặt rồi, cậu đến tìm anh Bách nhà tôi à?"

Phàn Thiên Vũ bẻ ngón tay tính toán xác suất gặp học sinh giỏi trong mấy ngày gần đây, không tính ra được con số cụ thể, đại khái là tăng lên gấp mấy lần.

Dù sao thì bình thường cả tuần cũng chẳng gặp mặt, một phần là do học khác tầng, một phần là do học sinh giỏi tan học cũng không ra ngoài, mười phút nghỉ giải lao cũng có thể ôm sách giải một bài Toán Olympic.

Bọn họ chạy lên chạy xuống ầm ầm, không có khả năng gặp mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!