Đặt vé xong, tối đó về khách sạn, Bách Dịch Nhiên liền bắt đầu thu dọn hành lý.
Tuy rằng lúc đến cũng không mang theo nhiều đồ đạc, nhưng vừa đi vừa chơi vừa mua, lặt vặt cũng tha về khách sạn không ít thứ.
Chiếc vali lúc đến đã hơi chật chội.
Cuối cùng, Bách Dịch Nhiên phải ngồi lên vali đè xuống mới miễn cưỡng đóng lại được,
"Phù... chắc là đủ rồi nhỉ?"
"Ừm, đừng bận bịu nữa, ngồi xuống nghỉ một lát đi."
Ngu Thư Niên buông bút xuống,
"Nếu không nhét vừa thì mai trước khi đi gọi shipper đến cũng kịp."
Bách Dịch Nhiên nói:
"Như vậy phiền phức lắm, hơn nữa có nhiều thứ không tiện gửi shipper, ví dụ như cái cốc hình quả dừa kia... vận chuyển bị va đập một cái là hỏng ngay."
Còn có một số món đồ trang trí nhỏ mua ở các điểm tham quan, nếu gửi hết một lượt, có khi nhận được chỉ còn là một đống mảnh vỡ.
Dọn dẹp xong hai chiếc vali, Bách Dịch Nhiên còn xách lên thử trọng lượng, xác định không có vấn đề gì mới đặt vali sang một bên, ngồi lâu quá nên chân hơi tê, hắn chống tay xuống giường đứng dậy, nói:
"Mai ngồi trên tàu mấy tiếng đồng hồ, cậu xem muốn mua gì ăn không, về đến trường chắc cũng tối rồi."
Chiếc điện thoại được tiện tay vứt ở mép giường theo độ nghiêng của chăn trượt xuống.
Cạch!
Chiếc điện thoại rơi thẳng xuống đất, va vào tấm thảm dày tạo nên một tiếng động trầm đục.
Ngu Thư Niên nhặt điện thoại lên, tấm thảm trong phòng khá dày, hơn nữa giường cũng không cao, điện thoại rơi như vậy chắc là không sao.
Tuy nhiên, khi cầm lên, đầu ngón tay như bị thứ gì đó mềm mềm cọ vào.
Ngu Thư Niên theo bản năng nhìn thoáng qua, phát hiện ở khe hở giữa vỏ điện thoại và điện thoại lộ ra một chút viền trắng, Cái gì đây?
Trên viền trắng còn có in chữ cái tiếng Anh, giống như nhãn hiệu của băng cá nhân.
Ờ... Bách Dịch Nhiên cứng họng, dường như rất muốn đưa ra câu trả lời nhưng đầu óc nhất thời không phản ứng kịp nên nói gì.
Ngu Thư Niên chỉ là tò mò chứ không trực tiếp bóc ra.
Tình huống này ngược lại cho Bách Dịch Nhiên thời gian để sắp xếp ngôn ngữ.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của Ngu Thư Niên, đầu óc Bách Dịch Nhiên nhanh chóng vận động, Là, bùa hộ mệnh.
Bùa hộ mệnh?
Đúng. Bách Dịch Nhiên gật đầu chắc nịch, Bùa hộ mệnh.
"Cái này là, ừm... là tôi ngày đêm thành tâm cầu nguyện xin được từ trong chùa, nghe nói lúc nào cũng mang theo bên người thì có thể bình an, vạn sự hanh thông." Có một số lời, một khi đã mở lời, những lời sau nói ra sẽ trôi chảy hơn rất nhiều.
Bách Dịch Nhiên:
"Cậu cũng biết đấy, tôi lúc nào cũng kè kè cái điện thoại, vừa mở mắt ra là tìm điện thoại, vậy nên bùa hộ mệnh nhất định phải để trong vỏ điện thoại rồi."
Ngu Thư Niên ra vẻ đã hiểu gật gật đầu, đưa điện thoại cho hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!