Ngu Thư Niên ngủ một mạch cho đến khi xe bus dừng lại.
Xe vừa dừng, cửa còn chưa kịp mở, đám học sinh đã ngồi cả một quãng đường dài liền đứng lên, chen chúc nhau chắn ngang lối đi.
"A... cuối cùng cũng đến rồi."
"Cái ghế này khó chịu chết đi được, còn tệ hơn cả cái ghế gỗ trong lớp mình. Ngồi đến nỗi thoát vị đĩa đệm luôn rồi."
"Xong chưa, mở cửa chưa? Đi đi đi... về thay quần bơi rồi ra biển chơi."
...
Đến thành phố biển chơi, ai nấy đều phấn khích.
Bách Dịch Nhiên vẫn ngồi im trên ghế, tay khẽ che tai cho Ngu Thư Niên, nhưng lại cảm thấy đã đến nơi rồi nên xuống xe thôi.
Hắn không biết phải gọi Ngu Thư Niên dậy như thế nào.
Bình thường mấy anh em gọi nhau dậy học bài đều là dí thẳng đồng hồ báo thức vào mặt, không thì đẩy đầu một cái là tỉnh.
Nhưng mà mấy cách đó hình như không được thích hợp cho lắm.
Học sinh lớp 7 lần lượt xuống xe, tiếng ồn ào cũng theo đó mà xa dần.
Hắn nhỏ giọng nói: Ngu Thư Niên?
Muốn gọi cậu dậy, nhưng lại sợ tiếng động bất chợt sẽ làm người đang ngủ say giật mình.
Bách Dịch Nhiên vẫn còn đang do dự chưa biết nên làm thế nào, lưỡng lự có nên thử đẩy Ngu Thư Niên một cái hay không.
May mà hắn không phải đợi lâu, Ngu Thư Niên tự mình tỉnh dậy.
Cảm nhận được xe đã dừng, Ngu Thư Niên nhắm mắt lại, hỏi: Tới rồi à?
Ừ, tới rồi. Bách Dịch Nhiên chụm năm ngón tay che trước mắt cậu, nói:
"Mọi người đến khách sạn hết rồi."
Ngu Thư Niên thở phào nhẹ nhõm, lúc ngồi dậy, chiếc áo khoác khoác trên người trượt xuống, cậu theo bản năng đưa tay chụp lấy.
Cái áo này vừa nãy cậu thấy Bách Dịch Nhiên mặc, bèn đưa trả lại cho chủ nhân của nó, Cảm ơn.
"Ơ kìa, chỉ là cái áo thôi mà, sao phải khách sáo với tôi thế." Bách Dịch Nhiên khẽ động cánh tay trái, định đón lấy áo khoác, nhưng mà giữ một tư thế quá lâu, lại bị gối suốt dọc đường, lúc này cánh tay tê cứng như bị rút gân, đành phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà đổi sang tay phải.
Không phải là áo.
Ngu Thư Niên nhận ra sự lúng túng của hắn, đưa tay xoa xoa vai hắn, Đau lắm à?
Đầu ngón tay trắng nõn mang theo hơi lạnh, vô tình lướt qua cổ họng, khiến hơi thở hắn cũng khẽ run lên, Không... không đau.
Bách Dịch Nhiên tự mình nhún vai, cố tình làm động tác lớn để chứng minh lời mình nói là thật,
"Không sao, chúng ta cũng xuống đi."
Trên xe lúc này chỉ còn lại hai người, tài xế cũng đã theo giáo viên chủ nhiệm xuống hết rồi.
Tuy cửa xe đang mở không phải là không gian kín mít, nhưng Bách Dịch Nhiên vẫn cảm thấy hơi khó thở, chắc chắn là do không khí trong xe lưu thông kém.
Thêm vào đó, nhiệt độ ở đây còn cao hơn mùa thu ở những thành phố khác một khoảng, lại nóng bức, oi bức, ở trong xe đương nhiên là khó chịu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!