Chương 23: Luyện tập cùng

Phàn Thiên Vũ cười hì hì, gian xảo ghé sát vào:

"Anh, em cũng đâu có nói anh có ý gì khác đâu."

Câu giải thích nhấn mạnh phía sau lại càng thêm đáng ngờ.

Bách Dịch Nhiên mặt mày sa sầm, vẫy tay với Phàn Thiên Vũ:

"Lại đây gần anh, anh giải thích cặn kẽ cho mày."

Phàn Thiên Vũ lập tức nín cười, vẻ mặt nghiêm túc:

"Thôi, thôi, em cũng không tò mò lắm đâu."

Lời còn chưa dứt, cậu ta đã xoay người, định chạy lên giường tầng trên, chân vừa mới đặt lên được một nửa bậc thang đã bị Bách Dịch Nhiên túm gáy lại.

Bách Dịch Nhiên không quay đầu lại, ra lệnh: Đóng cửa lại.

Lỗ Luân Đạt nghe vậy liền đứng dậy, không chút do dự đóng cửa phòng lại, khóa cửa bên trong và khóa treo bên ngoài, khóa hai lớp.

Phàn Thiên Vũ: ?!?!

Đồ phản bội!!! Phàn Thiên Vũ nhập tâm diễn xuất, rơi lệ đầy bi thương, gào khóc:

"Mau đi mời học sinh giỏi xuất sơn! Nói với cậu ấy, sau này thằng này không thể thường xuyên bên cạnh cậu ấy học bài nữa rồi!"

"Mẹ mày... Nói linh tinh cái gì đấy." Bách Dịch Nhiên vừa cười mắng, vừa đá cậu ta một cái: Đi ngủ đi.

Hắn còn chưa xem xong bài đăng.

Vừa mới ngồi xuống, hắn đã phát hiện Ngu Thư Niên trả lời tin nhắn.

Suy nghĩ một chút, hắn lưu bài đăng lại, thoát khỏi ứng dụng, quay sang trả lời tin nhắn của Ngu Thư Niên.

- --

Trời ngày càng tối sớm.

Nhiệt độ ban đêm cũng có thể cảm nhận rõ ràng mùa hè đang dần trôi qua.

Ngu Thư Niên kéo áo khoác lại, bước vào hành lang, liền nhìn thấy bóng dáng mờ ảo trước cửa nhà mình, cậu sững người, nhíu mày, cố gắng nhận ra: Mẹ?

Đơn Tĩnh dựa lưng vào cửa, độ sáng màn hình điện thoại được điều chỉnh mức cao nhất, trong hành lang tối om, đó là nguồn sáng duy nhất chiếu lên mặt bà. Nghe thấy tiếng bước chân, bà ngẩng đầu lên, gương mặt lạnh lùng lập tức nở nụ cười, bà vén mái tóc dài trước ngực, dang rộng vòng tay:

"Thư Niên! Con trai yêu quý của mẹ—"

Ngu Thư Niên, người có tính cách hướng nội, rất ít khi ôm ấp sau khi đã trưởng thành, cậu từ chối cái ôm nhiệt tình này, vừa mở cửa vừa hỏi:

"Mẹ đến sao không gọi điện thoại cho con?"

Đừng nói là gọi điện thoại, ngay cả tin nhắn bà cũng không gửi một tin.

"Khụ, gọi điện thoại làm gì, mẹ muốn tạo bất ngờ cho con mà. Vừa xuống máy bay, mẹ còn chưa về nhà, đã trực tiếp bắt taxi, kéo vali đến đây. Kết quả là con lại không có nhà."

Đơn Tĩnh vừa bước vào đã nhìn thấy chú mèo con chạy ra đón, bà bế nó lên, ôm vào lòng:

"Ôi chao, đây là chú heo con nhà ai thế này, lại béo lên rồi."

"Không phải là mẹ vừa mới đi du lịch à? Sao lại về sớm như vậy? Kế hoạch du lịch bị hủy bỏ rồi sao?" Ngu Thư Niên tìm dép lê mới, thấy bà đi một mình, liền hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!