Chương 13: (Vô Đề)

Ngu Thư Niên ngẩng đầu nhìn hắn, không khỏi thầm nghĩ, kiếp này, vì quên xin nghỉ phép nên cậu mới phải theo lớp vẽ đến đây vẽ tranh ngoại cảnh, Bách Dịch Nhiên nghe bạn cùng phòng nói lớp vẽ sẽ đến vùng quê vẽ tranh ngoại cảnh vào hôm nay, nên mới rủ bạn cùng phòng đến đây chơi.

Vậy kiếp trước thì sao?

Kiếp trước, cậu đã xin nghỉ phép trước, từ chối chuyến đi vẽ tranh ngoại cảnh này.

Bách Dịch Nhiên có phải cũng giống như bây giờ, sau khi biết tin lớp vẽ sẽ đến đây, liền lên kế hoạch mọi thứ, tràn đầy mong đợi đến đây... nhưng lại nhận được một khoảng trống không?

Ngu Thư Niên không biết diễn tả cảm xúc hiện tại của mình như thế nào, cảm xúc này rất khó diễn tả, cậu bất động thanh sắc thở phào nhẹ nhõm, cầm cọ vẽ lên, cố gắng tĩnh tâm bằng cách vẽ tranh, kết quả là tay run lên, chấm một mảng màu lên bên cạnh.

Màu sắc lạc lõng xuất hiện trên bức tranh, bức tranh này gần như đã bị hủy hoại.

Nhưng lúc này, Ngu Thư Niên không còn tâm trạng vẽ tranh, bèn dùng nước hòa tan màu vẽ trên bức tranh, đồng thời thản nhiên hỏi:

"Lát nữa các cậu có kế hoạch gì không?"

Phàn Thiên Vũ trước khi đến đây đã tìm hiểu kỹ càng, cậu ta liền đáp:

"Đi dạo xung quanh, men theo con đường nhỏ lên núi, nghe nói nếu may mắn còn có thể đào được nấm linh chi đấy."

Là người lớn lên ở đây, Bách Dịch Nhiên có thể dùng hai chữ nhàm chán để miêu tả phong cảnh trên núi, hắn đưa tay lên vai Phàn Thiên Vũ, kéo cậu ta đi sang một bên:

"Nói cho mày biết, ở đây, nổi tiếng nhất không phải là leo núi, cũng không phải là khu du lịch sinh thái, mà là con suối nhỏ này."

Phàn Thiên Vũ nhớ lại bản hướng dẫn du lịch của mình:

"Hả? Nhưng mà em xem trên mạng nói..."

"Trên mạng toàn là lừa đảo thôi, mày còn không tin lời người địa phương như tao à?" Bách Dịch Nhiên vỗ ngực nói:

"Dòng suối nhỏ này trông có vẻ bình thường, nhưng nếu mày ngồi bên cạnh, ngắm nhìn nó một lúc, tự nhiên mày sẽ phát hiện ra sự huyền diệu của nó."

Phàn Thiên Vũ mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không nói ra được, đầu óc cậu ta không xoay chuyển kịp, ngơ ngác gật đầu.

Bách Dịch Nhiên từ từ dụ dỗ:

"Cho nên, mày muốn đứng đây một lúc, hay là đến bên kia thuê một chiếc ghế ngồi một lúc?"

Phàn Thiên Vũ nheo mắt lại, tìm mãi cũng không thấy sự khác biệt giữa hai lựa chọn này.

Ngu Thư Niên nghe Bách Dịch Nhiên thao thao bất tuyệt, cố gắng kìm nén nụ cười, nhưng khóe môi vẫn cong lên.

Lỗ Luân Đạt ở phía xa gọi với:

"Phàn Thiên Vũ! Mày nhớ cái túi màu đen của tao để đâu không?"

Hả? Phàn Thiên Vũ đang bê ghế, không nghe rõ: Cái gì?

Túi màu đen—

Cái gì cơ?

Phàn Thiên Vũ đi ngược trở lại, chạy đến bên cạnh Lỗ Luân Đạt để nói chuyện cho rõ ràng.

Bách Dịch Nhiên đặt chiếc ghế xuống bên cạnh Ngu Thư Niên, sau khi đặt xuống, hắn nhìn khoảng cách giữa hai người, lại lặng lẽ dịch chiếc ghế gần Ngu Thư Niên hơn một chút:

"Các cậu phải vẽ đến mấy giờ? Giáo viên có yêu cầu gì không?"

Không. Ngu Thư Niên suy nghĩ một chút, nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!