Chương 11: Học tập

Bách Dịch Nhiên khẽ động mi mắt, đôi mắt mở to không giấu nổi suy nghĩ trong lòng.

Rõ ràng là hắn không ngờ mình lại nhận được câu trả lời như vậy, khóe môi bất giác cong lên.

Lời nói ấy, tuy được thốt ra bằng giọng điệu bình thường, nhưng lại như những vì sao lấp lánh rơi xuống trái tim, khiến Bách Dịch Nhiên nhất thời quên cả thở.

Cậu bạn cùng bàn ngồi rất gần, hai chiếc bàn được ghép lại với nhau, cánh tay đặt lên đường phân cách vô tình chạm vào nhau.

Nhìn nụ cười dịu dàng trên gương mặt Ngu Thư Niên, Bách Dịch Nhiên khẽ mở môi, yết hầu chuyển động lên xuống, lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, chẳng thốt ra được nửa lời.

Vành tai nóng ran, đầu ngón tay đặt trên bàn co lại rồi duỗi ra, xoa xoa tờ giấy thi, bỗng dưng cảm thấy luống cuống, nhất thời không biết nên đặt tay ở đâu.

Ngu Thư Niên cũng đang nhìn hắn.

Có thể Bách Dịch Nhiên cho rằng mình đã che giấu rất tốt, nhưng trong mắt Ngu Thư Niên, gò má ửng hồng đã đủ để lộ ra hết thảy suy nghĩ của hắn.

Ngu Thư Niên khẽ ho khan một tiếng, đầu ngón tay chọc chọc vào tờ giấy thi:

"Còn không mau làm bài đi, lát nữa không làm xong đâu."

Bách Dịch Nhiên bừng tỉnh, mím môi, quay đầu đi, không nhìn người bên cạnh nữa, khẽ đáp: Ừm... được.

"Hai người đang nói gì thế? Cho tôi nghe với." Phàn Thiên Vũ ngồi sau thấy chán, lại tò mò về việc học sinh lớp 1 bị giáo viên cử đến giúp đỡ lớp bọn họ.

Dù sao, trong suy nghĩ của học sinh, giáo viên đã xếp bọn họ vào lớp kém, nếu tổ chức hoạt động hỗ trợ lẫn nhau chắc chắn sẽ ưu tiên cho lớp 2, lớp 3, tệ lắm cũng phải là lớp 4, lớp 5, những lớp còn có tiềm năng để tiến bộ, lớp 7 bọn họ chắc chắn sẽ bị gạt ra ngoài.

Học sinh đứng đầu khối đến lớp bét khối, nghe có vẻ khó tin.

Phàn Thiên Vũ nghiêng người về phía trước, tìm một chỗ trống giữa hai người để ghé đầu vào:

"Anh Bách, anh nói... Ơ? Sao mặt anh đỏ thế kia?"

Bách Dịch Nhiên: ...

Hôm nay mày đừng hòng bước ra khỏi lớp học này.

Chưa hết, Phàn Thiên Vũ còn đưa tay quạt cho hắn:

"Hôm nay nóng thế à? Sao em không thấy nóng nhỉ? Không phải nói là sau khi vào thu thì nhiệt độ sẽ giảm sao? Em ngồi dưới quạt còn thấy lạnh, sao anh lại nóng đến mức này?"

Rắc, bụp.

Cây bút trên tay không chịu nổi áp lực, phát ra tiếng kêu thảm thiết, lớp vỏ nhựa bên ngoài sắp vỡ vụn dưới lực siết của hắn.

Bách Dịch Nhiên lạnh lùng liếc nhìn cậu ta.

?!?!

Không nói một lời, không nhắc đến một chữ.

Phàn Thiên Vũ rụt cổ lại, ngơ ngác chớp mắt, tuy không nghe thấy gì, nhưng cảm giác lạnh sống lưng đã đánh thức bản năng sinh tồn của cậu ta:

"Ờ... Hình... hình như cũng hơi nóng thật, haha, hahaha, ha..."

Cậu ta cười gượng hai tiếng, cảm nhận được sát khí trong mắt Bách Dịch Nhiên ngày càng đậm, nhưng lại không hiểu vì sao hắn không ra tay với cậu bạn cùng bàn vô tội này.

Phàn Thiên Vũ thức thời trở về chỗ ngồi của mình, ngoan ngoãn làm người tàng hình.

Ngay cả những câu hỏi tò mò cũng không dám hỏi nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!