"Thanh Thanh, con xem ai đến thăm con nè."
Mẹ Trầm vui mừng mở cửa, ra hiệu cho Đổng Vân vào.
Đổng Vân đeo kính râm, mặc chiếc áo khoác phong cách nhẹ nhàng màu nâu, tay xách chiếc túi xách phiên bản giới hạn, trông rất sang trọng.
Người giúp việc đang cho Trầm Thanh Thanh ăn.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Mặc dù Trầm Thanh Thanh đã suy sụp tinh thần, không chịu ăn, nhưng cô vẫn nằm trên giường, không làm gì được, dần dần chấp nhận ăn uống.
Nghe thấy tiếng của Mẹ Trầm , Trầm Thanh Thanh nhìn về phía cửa.
Cô vừa nhìn thấy Đổng Vân, gương mặt thoáng ngừng lại, đôi mắt cô hơi run lên.
Đổng Vân bước đến bên giường, tháo kính râm xuống, trên mặt nở nụ cười với Trầm Thanh Thanh , nhưng ánh mắt không hề có chút nụ cười nào.
"Thanh Thanh, lâu rồi không gặp."
Từ khi Trầm Thanh Thanh xảy ra sự cố và rút lui khỏi giới, cô không thấy có ai đến thăm mình.
Giờ cuối cùng cũng có một người đến.
Mẹ Trầm nghĩ rằng Trầm Thanh Thanh chắc sẽ vui mừng, vì vậy ra hiệu cho người giúp việc ra ngoài.
Người giúp việc đặt bát xuống, lau tay rồi rời khỏi phòng bệnh.
"Đổng Vân, cháu ngồi đi, cháu là người đầu tiên đến thăm Thanh Thanh, thật sự cảm ơn cô, Thanh Thanh... đứa bé này... số khổ, ai da..."
Nhắc đến chuyện này, Mẹ Trầm không kìm được mà rơi nước mắt.
Đổng Vân nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh.
Trầm Thanh Thanh số khổ?
Dù số cô ta có khổ đến đâu, cũng không thể so sánh với lòng dạ độc ác của cô ta!
Kết quả ngày hôm nay, từng chuyện một không phải là do người khác hại cô ta, mà chính là cô ta tự chuốc lấy!
Nhưng đương nhiên, Đổng Vân sẽ không nói những điều này với Mẹ Trầm . Cô chỉnh lại chiếc áo khoác của mình rồi nói với Mẹ Trầm :
"Bác gái, bác có thể ra ngoài một chút được không? cháu có vài lời muốn nói với Thanh Thanh, chắc chắn cô ấy cũng muốn trò chuyện với cháu một chút, đúng không?"
Mẹ Trầm quay đầu nhìn một lần nữa về phía Trầm Thanh Thanh rồi nói:
"Được rồi, vậy ta ra ngoài trước, hai đứa cứ nói chuyện với nhau đi, nói lâu một chút cũng không sao."
Đổng Vân mỉm cười:
Vâng, cảm ơn bác.
Sau đó, Mẹ Trầm đứng dậy và rời khỏi phòng bệnh.
Phòng chỉ còn lại Đổng Vân và Trầm Thanh Thanh .
Trầm Thanh Thanh chỉ bị liệt, đâu phải không nói được, khi Mẹ Trầm đi ra ngoài, cô ta mở miệng, giọng khàn khàn nói:
"Đổng Vân, cô đến thăm tôi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!