Tài xế xuống xe và mở cửa ghế phụ.
Đây là quy tắc của thiếu gia nhà anh, ai đến cũng chỉ được ngồi ghế phụ, tuyệt đối không thể ngồi cùng hàng ghế với anh.
Bạch Tử vừa chuẩn bị lên xe.
Không ngờ, người đàn ông ngồi ở ghế sau mở cửa xe, trầm giọng nói: Ngồi phía sau đi.
Bạch Tử đang bước lên xe thì dừng lại, tài xế ngạc nhiên nhìn Tề Hàn, Thiếu gia?
Tề Hàn không thèm nhìn tài xế, chỉ nói với Bạch Tử: Ngồi ở đây.
Ồ, được rồi.
Bạch Tử ngồi xuống ghế sau.
Tài xế sau khi ngạc nhiên thì im lặng lên xe và lái đi.
Khi xe khởi hành, Bạch Tử lịch sự cảm ơn Tề Hàn:
"Cảm ơn anh đã đến đón em."
Tề Hàn tựa lưng vào ghế, nhướng mày lười biếng, ánh mắt nhìn Bạch Tử giống như con sói lớn đang nhắm vào con mồi.
Ánh mắt đó khiến Bạch Tử cảm thấy hơi không thoải mái, cô tự hỏi không biết anh họ này có vấn đề gì không…
Có phải là do áo cô bị bẩn không?
Sao anh cứ nhìn cô mãi vậy?
Bạch Tử không thoải mái kiểm tra lại áo mình, nhưng không thấy gì bất thường.
"Không có gì, mời anh ăn một bữa là được."
……
Bạch Tử ngẩn ra, dù sao đây cũng là người thân.
Cũng chỉ là cùng đường đi đến trường thôi, hình như cũng không làm mất nhiều thời gian lắm.
Có phải việc mời ăn như vậy hơi quá chủ động không, liệu anh họ cô có phải kiểu người dễ gần như vậy không?
"Được rồi, vậy trưa nay cùng ăn nhé."
"Khoa biểu diễn đúng không?"
Vâng.
"Trưa anh sẽ đến tìm em."
Vâng ạ.
Bạch Tử từng chữ từng chữ nói ra, nhưng không thực sự muốn nói nhiều với anh.
Tề Hàn không phải là người hay nói chuyện, Bạch Tử im lặng, anh cũng không nói thêm gì mà chỉ lấy điện thoại ra nhắn tin cho Bạch Chú.
Tề Hàn:
"Em họ của cậu cũng không tệ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!