Con gái của tôi!
Bạch Xuyên Hùng mặc vest, còn Giang Quỳnh Chi mặc sườn xám nhanh chóng chạy vào phòng khách.
Khi nhìn thấy Bạch Tử ngồi bên cạnh Bạch lão phu nhân, họ lập tức lao đến ôm chầm lấy cô.
Một mùi hương dễ chịu tràn ngập bầu không khí, Bạch Tử quay đầu nhìn họ, và giơ tay lên ôm lại.
Khi hai người trên đường trở về, họ đã biết kết quả của xét nghiệm ADN.
Bạch Xuyên Hùng nhận được tin tức khi đang họp, sau khi biết được tin này, ông đã bỏ cuộc họp và vội vàng về nhà.
Còn Giang Quỳnh Chi thì đang trong buổi tập duyệt ở nhà hát, khi nghe tin đã tìm thấy con gái, bà cũng bỏ luôn buổi tập, chạy ngay về nhà để gặp con gái!
Hai người đã tìm Bạch Tử suốt mười tám năm!
Họ nhớ con đến nỗi lòng đau như cắt!
Còn Bạch Tử, sau khi trải qua sự ngược đãi của Trầm gia ở kiếp trước, giờ đây cảm nhận được tình cảm gia đình mà cô đã lâu không cảm nhận được.
Mũi cô cay cay, những nỗi đau trong kiếp trước cộng với niềm vui được đoàn tụ với ba mẹ ruột trong kiếp này khiến cô không thể chịu đựng nổi, nước mắt liền rơi xuống, cô òa khóc, tất cả những tủi thân đều trút ra.
Bạch Xuyên Hùng, một người đàn ông cao lớn cũng không kìm nổi nước mắt, mắt đỏ hoe, ông cố gắng kiềm chế nói:
"Con gái à, con vất vả rồi, cuối cùng cũng đã trở về nhà, ba mẹ sẽ không để con phải chịu khổ nữa, sẽ không để con phải chịu uất ức nữa!"
Giang Quỳnh Chi thì khóc không thành tiếng:
"Con yêu! Mẹ đã tìm con rất rất lâu rồi, cuối cùng con đã về, cuối cùng con cũng trở về rồi..."
Ba... Mẹ...
Bạch Tử nhìn họ, mặt đầy nước mắt.
Bạch Xuyên Hùng giờ tóc đều đã bạc, còn Giang Quỳnh Chi dù vẫn giữ được vóc dáng nhưng cũng không giấu nổi dấu hiệu mệt mỏi trong mắt.
Suốt bao nhiêu năm qua, họ đã phải vất vả như thế nào để tìm được Bạch Tử!
Giang Quỳnh Chi nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Bạch Tử
"Còn được nghe con gọi mẹ một tiếng, dù có c.h.ế. t đi mẹ cũng cam lòng."
Ngày trước, khi Giang Quỳnh Chi sinh Bạch Tử đã có tuổi và trong lúc sinh bà đã mất rất nhiều máu.
Bà sinh con trai đầu tiên, vì thế lần sinh thứ hai mong muốn có một cô con gái.
Mong mỏi mãi mới có được con gái, nhưng không ngờ lại xảy ra một sự hiểu lầm lớn như vậy.
Giang Quỳnh Chi lúc ấy còn bị trầm cảm sau sinh, nếu không phải vì luôn muốn tìm lại con gái, bà có lẽ đã không chịu đựng được mà đã nhảy xuống từ tầng cao của bệnh viện từ lâu rồi.
Bạch Tử nhìn những người thân bên cạnh mình, cảm thấy thật hạnh phúc, kiếp này cô đã gặp họ, cô không bỏ lỡ!
Bạch Tử không dám nghĩ, kiếp trước họ đã chờ đợi cô lâu đến mức nào...
Và họ sẽ mãi mãi không thể đợi cô trở về, vì cuối cùng cái cô phải đối mặt chính là cái chết.
Bạch Tử thầm quyết tâm, kiếp này cô nhất định sẽ không để lại bất kỳ điều gì tiếc nuối.
Một lọn tóc trên trán vô tình bị vén lên, họ đều nhìn thấy vết sẹo do tai nạn giao thông trên trán của Bạch Tử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!