Đúng là một hương vị trà nồng đậm.
Những lời này của Trầm Thanh Thanh rõ ràng đang chia rẽ mối quan hệ giữa Trầm Tử và ba mẹ Trầm.
Kiếp trước, cô cũng đã tin vào những lời này, quyết định ở lại Trầm gia để báo đáp ân tình.
Nhưng kiếp này, cô tuyệt đối sẽ không để Trầm Thanh Thanh được như ý!
Báo đáp là cần thiết, nhưng không phải bằng cách ở lại Trầm gia !
Trầm Tử rút tay mình khỏi tay Trầm Thanh Thanh , sau đó lặng lẽ lau lên quần áo.
"Ba mẹ, ý con là, bây giờ con gái ruột của ba mẹ đã trở về, con cũng nên đi tìm ba mẹ ruột của con."
"Con muốn đi tìm ba mẹ ruột của con sao?"
Ba mẹ Trầm nhìn nhau. Sau khi biết Trầm Tử không phải con ruột, họ cũng có chút đau lòng, dù gì Trầm Tử cũng là một đứa trẻ rất xuất sắc.
Nhưng chút đau lòng này chẳng nào thể so được với nỗi xót xa khi biết Trầm Thanh Thanh đã chịu khổ bao năm trời ở bên ngoài.
Họ thương Trầm Thanh Thanh hơn, vì thế mới đề nghị để Trầm Tử ở ký túc xá sau khi khai giảng, nhường lại phòng cho Trầm Thanh Thanh .
Bây giờ Trầm Tử đề nghị đi tìm ba mẹ ruột, yêu cầu này cũng rất hợp lý.
Trầm Tử nói tiếp:
"Ba mẹ đã nuôi dưỡng con bao nhiêu năm, ân tình lớn lao này con không thể nào báo đáp hết. Để con dập đầu cảm ơn trước đã!"
Nói xong, Trầm Tử liền định quỳ xuống dập đầu cảm ơn họ.
Ba mẹ Trầm sao có thể để cô quỳ, vội vàng đỡ cô dậy:
"Trầm Tử, không cần, không cần!"
"Sao chúng ta có thể để con dập đầu chứ! Con muốn đi tìm ba mẹ ruột cũng rất bình thường. Nếu con đã quyết định, chúng ta làm sao phản đối được, con cứ đi đi."
Trầm Thanh Thanh khẽ cau mày nhìn cảnh này, trong lòng thầm kêu không ổn.
Nếu để con khốn này đi thật, cô ta sẽ báo thù với ai đây?
Không được, tuyệt đối không thể để Trầm Tử đi!
Trầm Thanh Thanh vội nói:
"Ba mẹ, không thể để chị đi! Trước khi quay về đây, con đã tìm hiểu rồi. Ba mẹ ruột của chị có điều kiện rất tệ! Nhà họ nghèo đến mức không đủ ăn! Ba thì là kẻ nghiện cờ bạc, mẹ lại là một mụ đàn bà chua ngoa, không có học thức. Cả vùng mười dặm ai cũng biết bà ấy là người chanh chua!
Còn có anh trai chị ấy nữa, là một gã trai ế, gần ba mươi tuổi mà vẫn chưa lấy vợ!Ba mẹ, một gia đình như vậy, sao có thể để chị con rơi vào hố lửa được cơ chứ!……?"
Trầm Tử còn không biết ba mẹ ruột của mình là như vậy, không ngờ Trầm Thanh Thanh lại biết?
Cô ta đúng là đã hao công tốn sức như vậy để giữ cô lại, chẳng qua là muốn nuôi dưỡng cô như kiểu nấu ếch trong nước ấm, giữ cô ở lại Trầm gia để từ từ hành hạ.
Nhưng thật đáng tiếc, Trầm Tử đã không còn muốn sống cuộc đời như kiếp trước nữa, cô cũng chẳng hứng thú đấu qua đấu lại với Trầm Thanh Thanh , cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường.
"Không sao đâu, dù sao họ cũng là ba mẹ ruột của con, là người có chung huyết thống. Dù họ giàu hay nghèo, con cũng sẽ không chê bai họ. Hay là em biết ba mẹ giàu có nên mới quay về?"
Trầm Tử thẳng thừng ném ra câu hỏi khiến cô ta nghẹn họng.
Trầm Thanh Thanh ngớ người một lúc, lắp bắp rồi vội vàng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!