Chương 9: (Vô Đề)

9.

Không biết giai nhân đến từ lúc nào, sau khi hờ hững cười chào hỏi, lại nói với ta:

"Viễn ca trước kia không nhắc đến thân phận tiểu thư với ta, ta thất lễ rồi."

Nhìn nàng ta vừa tri thức, vừa thông hiểu đạo lý, quả thực có phong thái cao quý của hậu duệ một sĩ tộc lớn, ta bèn khách sáo đáp lễ:

"Trịnh cô nương quá lời."

"Nàng biết ta? Viễn ca từng nhắc với nàng về ta rồi sao?" Nàng ta hơi ngạc nhiên, thấy ta không đáp, lại hỏi:

"Tiểu thư muốn rời khỏi đây sao?"

Ta gật đầu:

"Đúng vậy. Mấy ngày nay bị nhiều chuyện vụn vặt làm chậm trễ, nên phải tranh thủ lên đường."

Đi đâu?

Lần này ta không trả lời, duy trì nụ cười nhẹ:

"Nói ra cũng khá bất tiện."

Trịnh Thanh Vân vẫn tiếp tục truy vấn: Không ở lại ư?

Hóa ra là đang thăm dò ta.

Ở đây có một rổ Pandas

Ta không biết những năm qua nàng ta đã trải qua những gì. Nghe đồn cứ ôm mối tình si như vậy và không xuất giá. Nếu không vì bận tâm mối nghiệt duyên giữa ta và Phương Tư Viễn, tương lai sau này hẳn sẽ tốt đẹp hơn.

Ta mỉm cười thư thái:

"Ta định tìm một nơi yên tĩnh định cư lâu dài. Ở nơi đây ta không thân không thích, e rằng sẽ không trở lại."

Trịnh Thanh Vân dời bước, né sang bên, nụ cười lần này chân thành hơn nhiều:

"Vậy chúc cô nương thượng lộ bình an."

Sau khi cảm tạ, ta lên ngựa trước, không ngồi xe ngựa.

Chặng về sau đều là những thành trấn phồn hoa, tiếp tục đi thêm nửa tháng sẽ tới Tiền Đường, không cần cải trang che tai mắt.

Hà Kinh và Lục Chi theo sát phía sau, cùng ta hướng về cổng thành.

Ta không ngoảnh đầu nhìn Trịnh Thanh Vân. Nàng ta trước sau rất lễ phép, không hề mỉa mai ta, xứng đáng là bạch nguyệt quang của Phương Tư Viễn.

Hai người giữ cửa cho ta vốn là người của quan phủ địa phương. Chắc hẳn lần này Phương Tư Viễn đi về phương nam vì công vụ, hoặc là viếng thăm viên quan nào đó có giao tình, nhất định không phải đặc biệt muốn đuổi theo ta.

Nếu đã bận việc chính sự, hắn càng không thể tùy tiện đeo bám ta.

Ta không tin kẻ theo đuôi ta lại dám rời khỏi huyện thành!

Vừa ra khỏi cổng thành, ta thúc ngựa lao đi. Những người thuộc hạ kia quả nhiên sốt ruột đi tới đi lui ở cổng thành mà không dám theo ra ngoài.

Hà Kinh cưỡi ngựa bám sát theo ta, nói đùa:

"Uyển Uyển, nàng đoán đúng rồi, hắn không dám đuổi theo đâu nhỉ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!