Chương 7: (Vô Đề)

7.

Lục Chi và thuộc hạ của Phương Tư Viễn bảo vệ các cô nương rời đi. Phương Tư Viễn theo ta tiến về phía trước cứu người.

Hắn muốn chữa thương cho ta nhưng sự tình cấp bách, ta không rảnh bận tâm, chỉ buộc vài vòng vải rồi phi ngựa hướng về nơi bọn cướp tụ hội.

Đến nơi rồi ta mới phát hiện, không phải Hà Kinh muốn làm lớn chuyện, mà là người của quan phủ cũng tới giao chiến cùng bọn thổ phỉ. Hà Kinh bị quan phủ xem là thổ phỉ, rồi lại bị thổ phỉ hiểu lầm là kẻ làm lộ tin, cho nên bị cả hai bên công kích.

Nhìn hắn tay cầm bảo kiếm trái đánh, phải chặn, còn luôn mồm giải thích, ta chợt bật cười thành tiếng, chẳng lo lắng chút nào.

Ai bảo hắn diễn xuất quỷ nhập thần, giờ thì tự gánh nghiệp.

Hắn lập tức nhìn về hướng ta, tức giận:

"Được lắm, Tạ công tử! Thấy ta buồn cười lắm à? Còn không mau tới giúp! Ta sắp bị đ á n h c h ế t rồi đây này!"

Ta chỉ vào vai mình, dang tay ra nói:

"Tại hạ bị thương rồi, e là lực bất tòng tâm."

Ngươi bị thương?

Hắn chăm chú nhìn, rồi không chút lưu tình, chân dài quét qua ba người, mượn thế cọc gỗ và cánh buồm bất ngờ đột phá vòng vây, vung trường kiếm đ â m mấy tên cản đường, nhảy tới trước mặt ta, sốt ruột hỏi:

"Ngươi bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?"

Ta biết ngay hắn đang ngụy trang. Mấy tên giặc cỏ cùng đám quan binh sao có thể là đối thủ của hắn? Cao thủ thâm tàng bất lộ bậc này tuyệt không thể bị vây khốn tại đây.

Hắn ở chỗ này làm trì trệ thời gian, khiến ta không thể nào không trách hắn. Lòng khó chịu xen lẫn oán trách, ta nói:

"Chính vì sự chậm trễ của ngươi, ta mới lâm vào phục kích."

Hà Kinh tức khắc nhận lỗi:

"Được, được, được. Là ta sai. Ta nên đi cứu ngươi ngay từ đầu! Chúng ta trị thương trước rồi muốn đ á n h, muốn mắng gì thì tùy ngươi."

Hắn đang định lên ngựa, thì Phương Tư Viễn vẫn luôn im lặng nãy giờ bỗng nhấc bổng ta lên, đặt ta ngồi ngang phía trước hắn:

"Ta đưa người đi gặp đại phu."

Ta vô thức ôm chặt cổ hắn, sợ mình sẽ ngã mất.

Nói xong, hắn phi ngựa chạy mất mà chẳng bận tâm Hà Kinh đang trố mắt nhìn và lần nữa bị bọn thổ phỉ bủa vây.

Ngồi trên ngựa dằn xóc khó chịu, bị hắn ôm ngang càng khiến ta đau tới toát mồ hôi lạnh. Phương Tư Viễn tìm một nơi bằng phẳng để dừng chân, lôi một lọ thuốc trị thương từ hành lý ra, xé cổ áo ta và giúp ta bôi thuốc, rồi quấn vài vòng vải lên.

Lần đầu tiên ngón tay hắn chạm vào da thịt ta, mát lạnh và có những vết chai mỏng. Biểu cảm chăm chú xem vết thương thật lạ lẫm, khác quá xa so với sự lạnh lùng trên gương mặt vô cảm thường ngày, cũng không giống vẻ dịu dàng, say mê khi đối diện Thanh Vân cô nương.

Liệu hắn có biết rằng đây là lần đầu tiên chúng ta thân mật đến thế?

Nhìn chằm chằm gương mặt hắn, ta cảm thấy người nam nhân vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của ta trở nên có chút kỳ lạ.

Đêm tân hôn đó, ta ôm tâm tư thiếu nữ, thẹn thùng tưởng tượng ngón tay hắn du tẩu trên cơ thể ta, rằng ta phải run rẩy và mong đợi ra sao.

Ngay lúc này đây, ta nhận thấy rõ mồn một khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi đó, đúng là toàn thân run rẩy, nhưng không phải vì ngượng ngùng… mà là một loại cảm giác hung hăng. Hắn giấu rất sâu, nhưng ta vẫn cảm giác được.

Hắn đang tức giận.

"Tại sao nàng muốn đặt mình vào nguy hiểm?" Hắn thấp giọng hỏi ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!