Chương 21: (Vô Đề)

21.

Đúng như lời đồn, Trịnh Huyền gửi gắm Trịnh Thanh Vân cho Phương gia, để rồi nàng ta lớn lên bên Phương Tư Viễn.

Trịnh Thanh Vân nhìn ra người nhà họ Phương rất hài lòng về mình, muốn tác hợp cho hai người bọn họ. Thời thiếu nữ, vẫn tưởng tưởng bản thân có thể gả cho người thông minh, anh vũ như Viễn ca của nàng ta, đến cả phụ mẫu hắn cũng chăm lo cho nàng ta chu đáo, tặng nàng ta rất nhiều trang sức quý giá, còn bảo rằng họ mong chờ ngày mà nàng ta bước vào Phương phủ.

Tuy Phương Tư Viễn luôn bận rộn chuyện đèn sách và luyện võ, tính tình cũng vì thế mà khá lạnh lùng, nhưng đối xử với nàng ta lại khác biệt, luôn ân cần, dịu dàng.

Phương Tư Viễn có chí lớn, cực nỗ lực học hành, một đường thi cử thuận lợi, khiến trên dưới Phương gia vui mừng khôn tả, nàng ta cũng vì Viễn ca mà tự hào. Năm hắn lên kinh ứng thí, người hầu Phương phủ đều úp úp mở mở chúc mừng nàng ta, nói nàng ta sẽ mau chóng trở thành trạng nguyên phu nhân.

Ai nấy đều ngầm nhận định hôn sự của hai người họ rồi sẽ xuôi chèo mát mái. Dường như Trịnh gia cũng có ý này nên không vội hứa hôn nàng ta cho gia đình khác.

Dẫu vậy, thứ nàng ta chờ đợi được không chỉ có tin Phương Tư Viễn đỗ cao mà còn cả chuyện ban hôn bất ngờ này.

Trịnh Thanh Vân hoàn toàn không hiểu, tại sao Phương phu nhân lại đổi thành kẻ khác…

Bất chấp người nhà họ Phương can ngăn cùng cảnh cáo của phụ thân, Trịnh Thanh Vân đuổi theo đến kinh thành, muốn tìm Viễn ca của nàng ta đòi một lời giải thích.

Phương Tư Viễn cố ý né tránh, rất hiếm khi về phủ.

Bao lần nàng ta truy hỏi, Phương Tư Viễn chỉ nói Mệnh trời khó cãi, thậm chí hứa giúp nàng ta tìm lang quân khác.

Trịnh Thanh Vân ở lại Phương phủ vài ngày và dần phát hiện Viễn ca của nàng ta đã thay đổi rồi.

Có khi bâng quơ hỏi chuyện bố trí đồ đạc trong phủ hay quan tâm việc ra vào của người hầu.

Nàng ta là người thông minh. Nha hoàn Tiểu Tư mới vào phủ không biết nàng ta cũng như Phương Tư Viễn, trong phủ tất bật người đến, kẻ đi, thường tám chuyện linh tinh, rất dễ vạ miệng.

Trịnh Thanh Vân nghe nói thiên kim Tạ gia không biết xấu hổ, cải trang thành nha hoàn lẻn vào phủ, còn cho rằng người khác không phát hiện.

Nàng ta nghe rằng trạng nguyên lang mấy ngày không thấy hôn thê, tức giận đòi sắp xếp lại thư phòng.

Rồi nghe bảo vị Tạ tiểu thư kia đã trở lại. Quản gia biết hết nhưng vẫn giả hồ đồ, sai Tạ tiểu thư vào thư phòng, cố tình tạo cơ hội cho trạng nguyên lang gặp mặt…

"Hôm đó, ta đi ngang qua thư phòng, đứng bên ngoài nhìn thấy ngươi." Trịnh Thanh Vân nhìn thẳng vào ta, như thể trở lại ngày hôm ấy, trong mắt là đau thương cùng tuyệt vọng:

"Ngươi mặc y phục nha hoàn, không trang điểm, trông cũng ổn, nhưng không phải là một đại mỹ nhân. Giả dọn dẹp thư phòng mà chẳng có chút ý tứ, dọn chốc lát lại giở sách ra đọc, như thể đã xem nơi đây là nhà của mình từ lâu."

Ta: … Có lẽ ta khi ấy không thực sự ý thức được bản thân là nha hoàn.

"Trước khi đến kinh thành, ta dò hỏi được rằng ngươi thích ăn bánh đậu đỏ." Trịnh Thanh Vân cười thỏa mãn, ánh mắt oán độc:

"Ta cố tình mua nó, hạ độc rồi đưa qua cho ngươi. Ta biết, ngươi sẽ ăn."

Ta không khỏi cười khổ:

Nàng ta nói đúng, ta sẽ ăn.

Sau đó, ta suýt mất mạng, bệnh đến c h ế t đi sống lại một phen.

Trịnh Thanh Vân cầm một miếng bánh ngọt từ trong đ ĩa, nhìn chằm chằm vào nó và ôn hòa nói:

"Khi ấy ta nghĩ, nếu ngươi c h ế t đi thì Viễn ca sẽ không thể thành thân, cuối cùng vẫn phải lấy ta."

Ở đây có một rổ Pandas

Nghe tới đây, ta chỉ biết lắc đầu.

Trịnh Thanh Vân ngày ấy cũng ngây ngô như ta. Dù Phương Tư Viễn không thể cưới ta, thì cũng phải lấy nữ nhi nhà quan lại khác, nào tới phiên nàng ta?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!