Chương 20: (Vô Đề)

20.

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, tiến vào một quán trọ ở ngoại thành. Nơi đây cách Trương phủ không xa, là chỗ Trương huyện lệnh chẩn bị cho khách đến dự hôn lễ dừng chân. Nhìn quán trọ không xa hoa cũng không tồi tàn, ta nghĩ Trương huyện lệnh đã dùng bổng lộc của mình để chi trả.

Đến quán trọ, trông thấy vài gương mặt quen thuộc, là thủ hạ thường đi theo Phương Tư Viễn. Bọn họ cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy ta, nhưng vẫn cung kính đón ta vào phòng Phương Tư Viễn.

Người hầu nói Phương Tư Viễn cùng Trương huyện lệnh đang bàn chuyện ở Trương phủ, tối muộn mới về.

Một thuộc cấp lanh lợi lúc rót trà cho ta đã chêm thêm một câu:

"Thưa, Trịnh tiểu thư cũng ở quán trọ này."

Dù gì cũng là hôn sự do thánh thượng sắp đặt, chẳng lẽ Trịnh gia không phái người nào tới hay sao? Ta bèn hỏi:

"Người của Trịnh gia đâu?"

Thuộc hạ nói:

"Dạ, cũng ở đây. Nhưng Trịnh Huyền đại nhân đã đi Lũng Hữu nhận chức rồi. Nghe nói một vị trưởng bối tôn quý nào đó của Trịnh gia dẫn người tới để giữ thể diện."

Ta gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi cho hắn lui ra.

Quán trọ trang trí đơn giản, phòng Phương Tư Viễn cũng không có gì nhiều, chỉ vài bức thư họa mang từ nhà theo, bộ trà và rượu cũng là của hắn, bút, nghiên, giấy, mực, y phục để thay cũng vậy.

Ta chẳng có gì để làm, bèn tùy tiện cầm một quyển sách lên đọc, lặng lẽ chờ đợi chuyện lớn xảy ra.

Giữa trưa, Trịnh Thanh Vân quả nhiên không thể ngồi yên được nữa mà đến mời ta dùng cơm, nhưng bị thuộc hạ chặn lại.

Ta hơi ngạc nhiên, những người này hình như không cần hỏi Phương Tư Viễn trước… Ta chợt ngộ ra, đây đều là thân tín của Phương Tư Viễn, e là hiểu hắn rõ nhất. Bọn họ biết tuy bề ngoài hắn lạnh lùng với ta, nhưng trong lòng lại rất quan tâm ta, nên chắc chắn đã sớm đề phòng Trịnh Thanh Vân.

Sau khi suy tính, ta vẫn đồng ý dùng cơm cùng nàng ta, nhưng phải dùng trong phòng của ta và các món đều phải được nấu ngay tại phòng bếp của quán trọ.

Có thế, những người thủ hạ này mới miễn cưỡng chấp nhận.

Trịnh Thanh Vân một mình bước vào, vẫn là phong thái nho nhã, lễ độ của quý nữ thế gia. Nhưng khi cửa vừa đóng, nàng ta ngạo mạn đến trước mặt ta, ngang nhiên thách thức:

"Tạ tiểu thư, may mà có nha hoàn của nàng cứu giúp, ta mới có thể bình an tới huyện Cô Tô. Chỉ là sau đó chúng ta lạc nhau, không biết nàng ấy có ổn không?"

Nàng ta có thể dò ra ta ở đây, hẳn đã phái người theo dõi. Không có khả năng không biết chuyện Lục Chi được Hà Kinh cứu về?

Nàng ta giả vờ rơi lệ:

"Lục Chi cô nương vì cứu ta mà bị thương rất nhiều, ta thực sự không có gì báo đáp, nhất định phải nói lời cảm ơn trước mặt nàng ấy." Lại chẳng cố che giấu vẻ đắc ý trong mắt.

Ta nghĩ, có lẽ nàng ta còn chưa hay tin Lục Chi đã được giải độc.

Ta đánh giá nàng ta một lượt, cảm thấy thật khó tin.

Trịnh Thanh Vân xuất thân danh gia vọng tộc, từ nhỏ đã đọc sách, học chữ bên Phương Tư Viễn, có thể cùng hắn nói đủ chuyện trên đời, ắt hẳn tri thức cũng không tệ. Huống hồ, nàng ta còn sở hữu vẻ đẹp phi thường.

Một nữ tử tài mạo song toàn nhường ấy, sao lại âm độc đến vậy dù tuổi đời còn quá trẻ… Bảy năm trước, ta mới mười sáu tuổi, nàng ta cũng chỉ hơn ta một, hai tuổi là cùng! Nay còn muốn lợi dụng nha hoàn của ta để báo thù?

Ở đây có một rổ Pandas

Trịnh Thanh Vân làm bộ làm tịch, nhưng ta không phối hợp, càng khiến nàng ta thấy vô vị bèn tùy ý lau nước mắt, lạnh lùng nói:

"Tạ Uyển Vãn, ngươi nhìn ta làm gì? Muốn mắng thì cứ mắng đi."

Ta lắc đầu, chỉ cảm thấy nàng ta đáng thương và buồn cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!