19.
Ta nhất quyết muốn có được đáp án.
Hà Kinh đi tới đi lui, suy nghĩ xem phải trả lời ta thế nào.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa tiểu viện vang lên.
Hà Kinh lập tức dừng lại, nhìn ta rồi ra mở cửa. Một tiểu đồng cung kính hỏi:
"Cho hỏi, phu nhân của Phương Tư Viễn có đây không?"
Ngươi là ai?
"Tại hạ là người hầu của Trương đại nhân, huyện lệnh Cô Tô. Ngày mai là đại hôn của huyện lệnh đại nhân cùng Trịnh tiểu thư. Ta nhận lệnh Trịnh tiểu thư, mời phu nhân đến dự hôn lễ trước."
Trịnh Thanh Vân mời ta?
Thật kỳ lạ, huyện lệnh nơi đây còn chưa đánh tiếng, e là còn không biết ta cũng ở đây, vậy Trịnh Thanh Vân lấy đâu ra tin tức? Trên danh nghĩa, ta vẫn là phu nhân của Phương Tư Viễn, cho dù mời thì cũng phải nói với Phương Tư Viễn, cớ gì đơn phương gửi thiệp mừng?
Hà Kinh chắp tay sau lưng, ra hiệu cho ta im lặng rồi nói hắn tìm nhầm chỗ, nơi này không có ai là Phương phu nhân cả.
Tiểu đồng kia vẫn kiên quyết không đi, bảo Trịnh tiểu thư đã căn dặn, nhất định phải đón ta bằng được.
Ta không còn sự lựa chọn nào khác, bước tới giới thiệu mình và lịch sự nói:
"Ta sẽ đi cùng phu quân, không phiền đến ngươi."
Tiểu đồng đáp:
"Phương phu nhân, Phương đại nhân đã đến khách trạm rồi, ta tới đây đón người."
Được lắm, Trịnh Thanh Vân ắt đã bỏ qua Trương đại nhân và Phương Tư Viễn mà tự mình mời ta. Nàng ta có ý đồ gì đây?
Hà Kinh lắc đầu với ta, bảo ta đừng đi.
Nhưng suy đi nghĩ lại, về tình về lý, ta đều nên đi.
Cả ta và Phương Tư Viễn đều đến Cô Tô. Hắn là quan cùng cấp lẫn người quen cũ của huyện lệnh Cô Tô, còn có quan hệ thân cận cùng Trịnh Thanh Vân, mang theo gia quyến đến dự lễ mới đúng lễ nghĩa.
Trịnh Thanh Vân chính là dựa vào điều này mới dám công khai đến tìm ta.
Ta bảo tiểu đồng đợi một lúc rồi quyết định trở vào tìm Lục Chi dặn đôi lời.
Gõ cửa hồi lâu không ai trả lời, tim ta bắt đầu đập dồn, đang định phá cửa xông vào thì danh y bước ra mở. Hắn không nhường đường mà nói:
"Phu nhân, ta còn đang trò chuyện vui vẻ cùng Lục cô nương, ngươi có việc gì?"
Lo ngại hắn giở trò, ta lớn giọng hô: Lục Chi!
Lục Chi ở bên trong trả lời:
"Tiểu thư! Ta không sao!" Thanh âm tràn trề năng lượng, không giống như bị người ta ức hi ế p.
Lúc bấy giờ, ta mới nhìn trực tiếp người trước mặt, nghiêm túc nói:
"Đại phu, có lẽ ta phải tạm thời rời khỏi đây, có vài chuyện muốn dặn dò Lục Chi, phiền ngài đợi một chút, đợi hai người chúng ta nói xong rồi tiếp tục trò chuyện."
Ồ? Ngươi phải đi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!