17.
Hốc mắt ta dần đỏ vì tình cảm thực lòng của hắn đã tỏ, bởi vì chúng ta đã lỡ mất nhau quá lâu. Nếu hắn nói với ta những lời này ngay từ đầu, ta chắc chắn sẽ vui tới mất ngủ. Bây giờ nói ra thì thế nào chứ?
Phương Tư Viễn phát hiện ta mềm lòng, lại tung một đòn quyết định, hồi tưởng lại thuở ban đầu:
"Uyển Uyển, nàng lẻn vào phủ ta chẳng mấy lần đã bị quản gia phát hiện. Nhưng ta không quá để tâm. Ta chỉ nghĩ tiểu thư Tạ gia cũng là một quân cờ đáng thương, có chút kiêu ngạo chẳng đáng ngại, nên bảo quản gia cứ mặc nàng."
Ta không nhịn được tự cười giễu chính mình.
Khi ấy, ta còn cho rằng người khác sẽ không phát hiện ra mình.
Hắn nhìn ta, chợt nở nụ cười nhẹ:
"Nhưng có một lần ta hồi phủ, nghe quản gia nói nàng còn ở trong thư phòng chưa rời đi, ta bèn đến xem nàng."
"Ta đứng trong thư phòng lâu như vậy nàng cũng không chú ý, chỉ cầm sách, đứng trước kệ chuyên chú xem. Rõ ràng nàng chỉ mặc y phục nha hoàn nhưng lại rất đoan trang. Đọc đến chỗ nào thú vị thì bất giác nở nụ cười, ánh mắt sáng ngời, cong cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Nàng thỏa mãn khép một quyển lại, rồi sắp xếp quyển tiếp theo.
"Phương Tư Viễn cười dịu dàng:"Chỉ trong chốc lát, ta liền cảm thấy tim mình tan chảy.Ta cùng Trịnh Thanh Vân bên nhau từ nhỏ, mọi người xung quanh đều nói chúng ta trai tài gái sắc. Ta vẫn tưởng đó chính là tình yêu. Nhưng từ khi gặp nàng ta mới phát hiện, thích một người là chỉ cần nhìn thấy người đó, lòng liền mềm lại."
Nghe tới đây, mũi ta cay xè, nước mắt tuôn trào.
Đúng vậy, ta năm mười sáu tuổi cũng tự cho mình khả ái, xinh đẹp, phu quân ta nhất định sẽ thích ta. Nhưng sau đó, ta không tìm thấy chút yêu thương nào, ta nghĩ hắn chỉ đang nhớ nhung bạch nguyệt quang của hắn, rằng vốn dĩ trong mắt hắn không có ta.
Ta cho rằng bản thân mình còn chưa đủ tốt.
"Hôm đó ta rất mệt, nhìn thấy nàng tâm trạng quả thực thoải mái, liền không gượng được mà ngả lưng nghỉ ngơi." Hắn hạ giọng buồn bã:
"Nhưng khi tỉnh dậy thì nàng đã đi mất. Nhiều ngày sau đó cũng không được gặp. Ta nghĩ nàng trông thấy ta thì thất vọng quay về."
Nhưng thiếu niên rung động sao cam tâm bị nhung nhớ giày vò? Thế là một người vẫn luôn lý trí như hắn bắt đầu cáu kỉnh đòi bố trí lại thư phòng, muốn cho ta cơ hội lần nữa lẻn vào phủ.
Hóa ra, hắn không hề biết ta đã từng lén nhìn hắn trước đây và nghĩ rằng thư phòng là nơi đầu tiên chúng ta gặp mặt.
Ánh mắt Phương Tư Viễn lấp lánh tình cảm sâu đậm, nước mắt dâng trào bên mi:
"Tạ Uyển Vãn, nàng có biết khi ấy ngay cả gọi tên nàng ta cũng không dám. Nàng tốt đẹp hệt như tên nàng vậy. Ta vừa nghĩ tới kết cục tương lai của chúng ta liền không dám gần gũi nàng."
Đúng vậy, ngay từ đầu chúng ta đã bước đi trên con đường mà kẻ khác vạch cho mình.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, là đại thẩm đến báo tin:
"Phu nhân, Lục Chi cô nương tỉnh rồi!"
Ta lau nước mắt, vội đáp:
"Được, ta đi thăm muội ấy ngay!"
Đợi người rời đi, ta hít một hơi, cảm thấy bộ dạng mình trông vô cùng nhếch nhác, vậy mà cùng Phương Tư Viễn cãi vã, giằng co trên giường. Dáng vẻ xấu xí đều bị hắn thấy hết.
Phương Tư Viễn không rơi nước mắt, có phải hắn đã lau đi rồi không?
Ta vội cúi đầu chỉnh trang y phục xộc xệch, hắn bất ngờ tiến đến giữ gáy ta, thừa thế cướp đoạt hơi thở ta. Cho tới khi ta gần như ngạt, hắn mới buông ra rồi thấp giọng nói:
"Uyển Uyển, ta nhắc lại lần nữa, ta không ký thư hòa ly, nàng vẫn là Phương phu nhân của ta."
Ta khẽ cắn môi, không lên tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!