Chương 16: (Vô Đề)

16.

Phương Tư Viễn bị động tác đột ngột của ta đánh thức, lập tức ngồi dậy, tuy còn mơ màng nhưng vẫn ôm chặt vai ta, lo lắng hỏi:

"Uyển Uyển, sao vậy? Gặp ác mộng ư?"

Lòng rối bời, ta siết c.h.ặ. t t.a. y hắn truy hỏi:

"Phương Tư Viễn, ta hỏi ngươi, trước khi chúng ta thành thân, ngươi đã gặp ta rồi phải không? Trong thư phòng ngươi…"

Vẻ mặt lo lắng của Phương Tư Viễn dịu đi, nhưng không trả lời ta ngay.

Biểu cảm này… ta quyết gặng hỏi:

"Khi ấy, ta được phân làm nha hoàn dọn dẹp thư phòng ngươi. Có người mang bánh đậu đỏ tới, ta ăn xong về nhà thì đổ bệnh nặng, ngươi có biết hay không?"

Phương Tư Viễn hơi kinh ngạc: Nàng nhớ ra rồi?

Ta buông tay, có được đáp án đúng như mong đợi, nhưng chẳng vui nổi:

"Phương Tư Viễn, có phải ngay từ đầu ngươi đã biết người trong thư phòng là ta? Biết được Trịnh Thanh Vân là người hạ độc bánh đậu đỏ?"

Phương Tư Viễn ngầm thừa nhận rồi.

Hóa ra, lúc đó…

Ta nhìn như đóng đinh vào hắn. Nỗi khiếp sợ cũng phẫn nộ trộn lẫn vào nhau, thiêu đốt lý trí, ta chất vấn hắn:

"Phương Tư Viễn, ngươi cố ý sắp xếp thư phòng vì muốn gặp ta. Khi ấy, ngươi đã thích ta rồi, có phải hay không?"

Lần này, hắn gật đầu, thẳng thắn thừa nhận:

"Đúng. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã thích nàng."

"Ngươi biết Trịnh Thanh Vân hạ độc, lại nhắm mắt làm ngơ, có đúng không?" Ta tóm lấy cổ áo hắn, tức giận thét lớn:

"Phương Tư Viễn, trước chưa nói đến việc ngươi có thích ta hay không, nhưng ta là thiên kim Tạ gia, là hôn thê tương lai của ngươi. Nàng ta muốn gi ế t ta, ngươi lại vờ như không biết! Phương Tư Viễn, lòng ngươi là sắt đá hay sao! Sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy!"

Trái tim ta như bị ngàn vạn con kiến gặm nhấm, đau đến khó thở.

Làm sao hắn có thể trơ mắt nhìn ta suýt chút nữa bị hại c h ế t mà vẫn đối xử với Trịnh Thanh Vân như thường? Nàng ta chưa từng gặp mặt ta, nhưng lại muốn độc c h ế t ta, lòng dạ ác độc dường ấy, ta không tin hắn thông minh như vậy lại không nhìn ra được.

Ta mỉa mai:

"Ngươi đến Tạ gia thăm ta, là muốn nhìn xem ta c h ế t hay chưa à?"

Mặt Phương Tư Viễn tái nhợt:

"Uyển Uyển, nàng đừng nói vậy…"

"Đừng gọi ta là Uyển Uyển!" Ta hung hăng đẩy hắn ra:

"Phụ thân ta không ngốc, người mời ba đại phu chữa bệnh cho ta, chắc chắn đã biết ta trúng độc. Chuyện ta lẻn vào phủ của ngươi, người chỉ cần hỏi sơ qua Lục Chi liền biết. Cho nên việc ngươi tới thăm hỏi, nhất định người cũng đoán ra ngươi có liên can."

Phương Tư Viễn bị ta đẩy ra, chỉ chậm rãi thẳng lưng, ngơ ngác nhìn ta, nỗi đau trong ánh mắt khó lòng che giấu:

"Uyển Uyển, nàng đừng thông minh như vậy, có được không?"

Ta tự mình lẩm bẩm:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!