Chương 15: (Vô Đề)

15.

Lần này, ta là người tỉnh trước.

Trời vẫn còn tối, không biết là nửa đêm hay gần sáng. Ta mơ hồ nhớ rằng có người gọi ta ăn cơm, nhưng ta không đáp.

Phương Tư Viễn còn say ngủ, hơi thở đều đặn, im lặng nằm trước mặt ta.

Thật lâu chưa nhìn kỹ gương mặt hắn, bây giờ tỉ mỉ quan sát mới phát hiện những năm qua dung mạo hắn cũng chẳng thay đổi gì nhiều. Trán rộng, xương hàm thanh tú. Bởi vì mày rậm, mũi thẳng, môi mỏng mà trông hung dữ đôi chút so với lớp thư sinh khác và giống một võ tướng hơn.

Nhưng hắn không thuộc tạng người vạm vỡ to lớn, mà thân hình cao thẳng như trúc. Lần đầu tiên ta gặp hắn đương lúc hắn đề tên bảng vàng, thời điểm huy hoàng đắc ý nhất, ta chỉ cảm thấy hắn anh tuấn hơn văn nhân, tao nhã hơn võ sĩ, trên người toát ra loại khí thế ngạo nghễ của bậc công tử thế gia.

Khi ấy hắn còn cười, là một thiếu niên tuấn lãng thực thụ.

Sau đó, hắn và ta thành thân, nụ cười dần thưa thớt, mày luôn khẽ nhíu tỏ vẻ mất kiên nhẫn hay không vừa lòng. Công vụ thì không ngơi nghỉ, phải thường xuyên phá án càng khiến hắn trở nên già dặn, khắc nghiệt.

Lúc này đây, khi hắn yên bình nằm ngủ, không hung dữ cũng không lãnh đạm, thi thoảng nhăn mũi, ngược lại lộ ra đôi chút khí thế thiếu niên.

Không biết tại sao, cứ nhìn mãi như vậy khiến ta cảm thấy tàng cảnh này hồ như quen thuộc.

Đã gặp qua ở đâu…

Ta nhớ ra rồi!

Sau khi thánh thượng ban hôn, ta cùng Phương Tư Viễn không lập tức thành thân mà phải đợi sáu tháng.

Cả hai nhà đều lo chuẩn bị hôn sự.

Phụ mẫu Phương Tư Viễn và họ hàng từ Vân Châu lên kinh thành. Phía nhà ta cũng phải chuẩn bị hồi môn cho ta.

Ta đã lén lút đi gặp hắn.

Hắn là tân khoa trạng nguyên, không có viện trạch ở kinh thành mà thuê một căn dưới sự chiếu cố của ân sư.

Khi ấy, nhà hắn còn bừa bộn, người ra kẻ vào thi nhau bày bố vật dụng. Ta thay bộ y phục nha hoàn của Lục Chi rồi đến giúp chuyển đồ đạc. Vị quản gia mới nhận việc vì chưa nhớ hết mặt, nên xem ta là nha hoàn mới tới mà cho vào, sau đó sai bảo ta di chuyển mấy bình hoa và quét hai gian phòng.

Đây đều là chuyện nhỏ, ta vừa học vừa làm, không để lộ sơ hở, về sau thậm chí còn mua cả y phục nha hoàn của phủ hắn. Nhưng mỗi một lần, Phương Tư Viễn đều vội vã đến rồi vội vã đi. Ta chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng hắn mà không thể trò chuyện.

Một lần, ta cải trang thành nha hoàn đến sắp xếp thư phòng như thường lệ. Nha hoàn tên Tiểu Tư sau khi bận rộn một hồi lại tiếp tục đi nơi khác làm việc, chỉ còn mình ta ở lại phân loại sách và xếp lên kệ. Công việc này không hề nhàm chán.

Ta vừa xếp, vừa xem say sưa tới nỗi có người vào mà không hề hay biết.

Đến khi ta dọn xong nửa kệ sách mới hay Phương Tư Viễn đã về.

Hắn ngủ thiếp trên chiếc giường mới kê cách đây vày ngày. Không biết có phải do quá bận rộn hay không mà hắn ngủ rất say, không phát hiện ta đang bước tới. Ta đoán có lẽ hắn không biết đâu nhỉ? Hẳn chỉ xem ta là một tiểu nha hoàn.

Khó khăn lắm mới có cơ hội được nhìn ở cự ly gần, ta bèn nhìn thật lâu. Khi ấy, hắn ngủ rất yên bình.

Ta cười thầm, ngắm nhìn hồi lâu, nghĩ tới việc đây chính là lang quân tương lai của mình, liền cảm thấy ngày tháng tươi đẹp thêm ấm áp, đêm đến ôm mộng cũng ngọt ngào.

Nhưng lo sợ bị phát hiện, cuối cùng tuy lưu luyến vẫn phải miễn cưỡng rời đi.

Hôm sau, hình như Phương phủ có khách, ta không thể lẻn vào.

Ngày kế tiếp, dù trà trộn vào được nhưng có nhiều người tụ họp, ta sợ có người nhận ra mình, nên rời đi sớm.

Vài hôm sau, Phương phủ lại bận rộn.

Dường như Phương Tư Viễn không hài lòng với cách bố trí nhà cửa, nên đã thay đồ đạc, mua thêm hai xe sách mới toanh, tìm thêm vài người giúp việc tạm thời. Ta nhân cơ hội lẻn vào, giúp dời hai cái bàn xong rồi đi vào phòng sách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!