Chương 14: (Vô Đề)

14.

Lục Chi phát sốt trong đêm, thuốc đắp lên vết thương phát huy tác dụng rồi. Nhưng cơ thể muội ấy bây giờ suy nhược, không chịu nổi thuốc, toàn thân như bị bỏng.

Ta nhận khăn và chậu nước từ đại thẩm, đích thân lau người hạ nhiệt, cạy mở răng muội ấy ra rồi cho muội ấy uống vài ngụm nước. Nhưng đến giờ Tuất thì Lục Chi phát độc, nôn ra một ít m á u đen, dọa ta sợ c h ế t khiếp.

Giờ hợi vừa qua, khi cơn sốt của Lục Chi thuyên giảm, Hà Kinh cuối cùng cũng dẫn vị danh y kia về.

Điều khiến ta bất ngờ chính là vị danh y mà Hà Kinh mời tới rất trẻ, có lẽ trạc tuổi Phương Tư Viễn. Không biết có phải do làm danh y kiếm được nhiều tiền hay không mà vị đại phu trẻ tuổi này thân mặc áo gấm, ngọc bên thắt lưng cũng thuộc hàng quý hiếm tinh xảo.

Nhưng tướng mạo hắn rất bình thường, lại kiệm lời. Sau khi bắt mạch cho Lục Chi xong cũng không nói tiếng nào, chỉ lấy một lọ thuốc nhỏ màu xanh lá từ trong túi thuốc ra đưa cho ta:

"Mỗi hai canh giờ uống một viên. Uống năm viên độc sẽ được giải."

Vị đại phu này tính tình cổ quái.

Ngoài câu đó ra thì không nói gì thêm, cứ thế hời hợt cho thuốc. Ta cầm lọ thuốc trong tay mà lòng thấp thỏm không yên.

"Thế nào? Không tin ta?" Danh y mỉm cười:

"Được thôi, ta ở lại đây, đợi độc của nha đầu này giải hết, ta mới đi."

Sau khi uống viên đầu tiên, Lục Chi khó khăn lắm mới hạ nhiệt lại bắt đầu nóng lên, sốt đến mê man, nằm trên giường đau đớn nức nở. Ta luôn túc trực lau mồ hôi, lau người cho muội ấy.

Thực không ngờ, trước đây muội ấy luôn là người chăm sóc ta, nay lại là ta chăm sóc muội ấy, chỉ tiếc là ta làm việc chẳng ra sao, tay chân luống cuống, vụng về.

Viên thứ hai, Lục Chi nôn ra nửa chậu m á u đen, vẫn sốt cao không ngớt. Ta thay y phục mới cho muội ấy, một tấc không rời.

Viên thứ ba uống vào, Lục Chi nôn mấy lần m á u, màu đen nhạt dần, sốt cũng hạ đôi chút. Ta đánh thức vị danh y kia, hắn quan sát một lúc rồi nói độc đã giải được hơn nửa, cho uống một ít nước, ăn ít đồ, phải đun sôi.

Hà Kinh gọi đại thẩm dậy, bảo bà ấy nấu chút cháo và chuẩn bị bữa sáng.

Hắn vốn muốn giúp ta trông nom Lục Chi. Nhưng chung quy nam nữ bất tiện, nên ta thuyết phục hắn quay về.

Đã một ngày, một đêm ta không ăn không ngủ, lo lắng tới mức nuốt không trôi. Nhưng vì để tiếp tục chăm sóc Lục Chi, ta vẫn miễn cưỡng ăn chút bánh bao và cháo. Ta cho Lục Chi ăn nửa chén cháo rồi thêm hai cốc nước.

Viên thứ tư, cuối cùng Lục Chi không còn nôn ra m á u nữa, lại bắt đầu phát sốt. Vị danh y ngủ gà ngủ gật cạnh bên kê đơn, bảo đại thẩm bốc thuốc, sắc thuốc, rồi hắn ngồi trong phòng không đi đâu, chống cằm quan sát bọn ta.

Sau khi uống thuốc, cơn sốt của Lục Chi giảm dần, sắc mặt cũng tốt hơn đôi chút. Ta thở phào nhẹ nhõm.

Uống xong viên thứ năm, Lục Chi nôn một lần, là nửa bát cháo ban nãy, muội ấy còn nói mớ gì đó.

Danh y lần nữa bắt mạch, mỉm cười:

"Không phải đã giải rồi đó sao? Để nàng ta ngủ một giấc. Khi tỉnh lại thì ăn uống bình thường, dưỡng bệnh vài ngày là khỏi."

Ta mừng rỡ, không biết phải làm sao, bèn dứt khoát quỳ xuống cảm tạ:

"Đa tạ đại phu! Ngài quả là Hoa Đà tái thế…"

Không đợi ta khen hết câu, danh y ngắt lời ta:

"Vị phu nhân này mau đứng lên. Không đáng vì một tiểu nha hoàn mà hành đại lễ với ta như vậy."

"Không. Lục Chi không chỉ là nha hoàn, muội ấy còn là tỷ muội tốt của ta." Ta chăm chú nhìn danh y, trịnh trọng khấu đầu ba cái:

"Ân đức của đại phu, tại hạ không có gì báo đáp, phí khám bệnh ta sẽ dâng lên gấp bội. Từ nay về sau, nếu có gì cần giúp đỡ, ngài cứ việc mở lời."

Hắn đánh giá ta từ trên xuống dưới bằng ánh mắt thâm sâu, như thể đang suy ngẫm xem phải yêu cầu ta thứ gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!