13.
Lúc ta mặc áo choàng lớn ngồi lên ngựa của Hà Kinh đã bất giác ôm eo hắn, ngựa cất tiếng hí vang trời. Phương Tư Viễn đang bị cuốn vào cuộc chiến quyết liệt bất ngờ quay đầu, trông thấy ta nhân cơ hội chạy trốn cùng Hà Kinh thì trợn mắt không thể tin nổi.
Hắn như phát điên, hét lớn về phía ta:
"Tạ Uyển Vãn! Nàng dám theo hắn!"
Ta siết chặt y phục Hà Kinh, ngoảnh đầu nhìn hắn, cắn môi không lên tiếng.
Hà Kinh thúc ngựa, lớn tiếng hô Đi! rồi hiên ngang phóng đi.
Phương Tư Viễn bị bỏ lại sau lưng cùng cơn cuồng nộ và tiếng oán hận: Tạ Uyển Vãn!
Ta nhắm mắt, thầm nói lời xin lỗi, nhưng không quay đầu.
Mọi chuyện nên như thế, ta từ đầu đã muốn rời xa hắn. Thân mật thể x á c cũng không thể thay đổi tất cả những gì hắn đối với ta trong bảy năm qua. Hắn sớm đã không còn là chàng thiếu niên hào sảng ta nhất kiến chung tình.
Giờ đây, hắn là phương đại nhân thâm sâu khó lường, là con rối bị trói chặt trong tội lỗi, khổ đau và cố chấp. Trạng nguyên lang năm mười sáu tuổi ta đem lòng ái mộ nay còn đâu.
Những năm qua, thứ ta chấp chước chỉ là ảo tưởng tự huyễn hoặc chính mình, ta không thật lòng yêu hắn, thì còn gì lưu luyến đây?
Nhưng một giọt nước mắt cay đắng cuối cùng cũng lăn dài trên má… Rõ ràng bảy năm ở Phương gia ta chưa từng rơi nước mắt. Tại sao sau khi rời xa hắn lại hay đau khổ thế này?
Đến nơi an toàn, ngựa đi chậm lại.
Hà Kinh quay đầu hỏi ta:
"Uyển Uyển, có mệt không? Hay là nghỉ ngơi một chút?"
Ta lắc đầu, thỉnh cầu hắn:
"Hà thiếu hiệp… ta muốn cứu nha hoàn của ta."
Lục Chi ư? Hà Kinh thấy ta gật đầu, bèn suy nghĩ rồi nói:
"Nếu nàng tin ta, ta sẽ giúp nàng cứu nàng ấy. Nơi đây cách Cô Tô không xa, ta sẽ sắp xếp chỗ an toàn cho nàng trước, nàng thấy sao?"
Bây giờ ta không xu dính túi, người cũng không khỏe, việc tự đi cứu người quả thực có hơi viễn vông, nên ta đồng ý với hắn.
Hà Kinh bố trí cho ta một tiểu viện Bên ngoài trông không có gì nổi bật nhưng khá yên tĩnh, gọn gàng, còn chuẩn bị trước đồ ăn, vật dụng và mời một đại thẩm tới chăm sóc ta.
Hắn nói nhà trọ không an toàn.
"Với bản lĩnh của vị nhà nàng, dù nàng ở bất kì quán trọ nào, hắn sẽ chắc chắn tìm ra được ngay lập tức."
Đối với lời nói xéo xắt của hắn, ta chỉ cười bất lực. Không sai, không biết Phương Tư Viễn dùng biện pháp gì mà luôn có thể tìm thấy ta nhanh chóng.
"Hà thiếu hiệp, thực lòng cảm tạ ngươi, ta…"
Hà Kinh vội cản:
"Được rồi, được rồi, được rồi. Uyển Uyển nếu thực sự muốn cảm ơn, thì đừng khách sáo thế nữa. Gọi thẳng tên ta là được."
… Hà Kinh.
Hà Kinh cười đạp lại, rồi giúp ta đi cứu người.
Ta đã ở tiểu viện được ít hôm, cuộc sống rất thoải mái. Mỗi ngày, đại thẩm đều chăm sóc ta chu đáo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!