Chương 11: (Vô Đề)

11.

Phương Tư Viễn và Trịnh Thanh Vân là thanh mai trúc mã, vô cùng xứng lứa vừa đôi. Ngay cả phụ mẫu Phương Tư Viễn cũng nghĩ rằng nếu tương lai họ kết duyên, hai nhà như châu liền chuỗi, bích hợp đôi, trên đời còn chuyện gì tuyệt vời hơn thế?

Thuở nhỏ, Phương Tư Viễn cũng từng được ánh mắt ngưỡng mộ của Trương Thanh Vân dõi theo, lòng tràn đầy kiêu mạn cùng ngạo nghễ, trò chuyện với nàng ta về mọi sự thế gian, ngắm trăng, thưởng nguyệt. Tuy chưa ai bày tỏ nỗi lòng, nhưng quả thực những cảm xúc non nớt đầu tiên đã chớm nở.

Phương Tư Viễn đèn sách, luyện võ, một lòng muốn đỗ đạt công danh, tiến thân lập nghiệp. Với tính cách kiêu ngạo của mình, hắn cũng cảm thấy có một mỹ nhân như Trịnh Thanh Vân bên cạnh là lẽ dĩ nhiên.

Sau đó, hắn lên kinh ứng thí, bằng hữu nhắc nhở hắn rằng nếu đỗ trạng nguyên, không chừng còn được hoàng đế chọn làm phò mã.

Phương Tư Viễn xem thường.

Hắn không muốn làm phò mã và coi khinh việc gần gũi hoàng thất.

Hắn chắc chắn bản thân có thể đỗ trạng nguyên, đồng thời cho rằng nếu thực sự bị bắt làm phò mã, thì cứ nói đã có người trong lòng. Hắn nghĩ sau khi bảng vàng đề danh, động phòng hoa chúc ắt hẳn sẽ rất mỹ mãn.

Có công danh, còn có mỹ nhân, đẹp cả đôi đường là chuyện tốt biết bao?

Nhưng, kể từ khoảnh khắc hắn đỗ trạng nguyên, được hoàng đế triệu kiến, mọi thứ đã thay đổi.

Hắn không còn là thiếu gia quyền quý nhà họ Phương ở Vân Châu, mà là thần tử của hoàng đế.

Vương muốn ngươi c h ế t, ngươi không thể không tuân. Huống hồ, hoàng đế chỉ là muốn hắn thành hôn với ta mà thôi.

"Tạ Uyển Vãn, nàng nói đúng, chỉ là quân cờ."

Hắn cười bi thương:

"Ta là quân cờ, phụ thân nàng là quân cờ, Trịnh Thân Vân là quân cờ, mà nàng… cũng là một quân cờ."

Lúc này, khi ta im lặng nhìn hắn, mới phát hiện ra Phương Tư Viễn trước mắt ta đã không còn dáng vẻ phóng khoáng như lần đầu gặp gỡ. Hắn bây giờ là một vị quan lãnh cảm vô tình. Người ngoài đều gọi hắn Phương đại nhân, không… từ sau đêm tân hôn, trên khuôn mặt hắn đã chẳng còn nụ cười nữa.

Ta cũng cười khổ:

"Cho nên, ngươi không thể từ chối tứ hôn. Nhưng ngươi cũng không thích ta, thành thân với ta chẳng qua chỉ là một trò diễn."

Ở đây có một rổ Pandas

Phương Tư Viễn không phản bác, chỉ trịnh trọng giải thích: "Trước khi lấy nàng, ta đã gặp mặt phụ thân nàng. Chính phụ thân nàng nói với ta rằng tính nàng cứng cỏi, không chịu được thiệt thòi, mai sau không biết sẽ gây ra chuyện gì.

Nhưng nếu ta cưới nàng, thì phải chăm sóc cho nàng, bảo vệ nàng, không được bỏ nàng. Nàng là con gái duy nhất của ông ấy, ông ấy rất lo lắng cho nàng."

Hóa ra, ngay từ lúc phụ thân biết chuyện ban hôn, người đã đoán trước được kết quả.

Chỉ là, người có lựa chọn của người, không thể cứ thế buông tay.

Người biết chặng đường phía trước của mình thập phần hung hiểm, thành công thì tốt, nhưng thất bại, e là cả nhà họ Tạ sẽ diệt vong và không cách nào bảo vệ được ta.

Người chỉ có một cô con gái, vì không muốn liên lụy đến ta nên chỉ đành hứa hẹn với con rể Phương Tư Viễn, rằng nếu có thể bảo vệ ta bình an một đời, thì tương lai sẽ giúp đỡ Phương Tư Viễn.

Người biết ta là người trọng tình, chưa trải sự đời, lại dễ bị tình cảm chi phối, nhất định sẽ bị nuốt chửng trong ân oán giữa Phương Tư Viễn và Tạ gia, rồi nói không chừng là phát điên vào một ngày nào đó. Thế nên, người bảo Phương Tư Viễn lạnh lùng với ta, không để ta lún quá sâu vào.

Đấu đá trong triều thay đổi trong chớp mắt. Sau khi thành hôn và bị Phương Tư Viễn đối xử lạnh nhạt, đến cả cơ hội ra khỏi phủ cũng hiếm. Thi thoảng ta có vài lần đi cùng Lục Chi ra phố mua đồ ăn và y phục. Vào những dịp đặc biệt hơn một chút như lễ tết thì lẻn ra ngoài chơi.

Nào hay biết thế sự biến ảo khôn lường.

Vài năm trước, Phương Tư Viễn cùng ta về thăm người thân. Tuy chung một mái nhà nhưng mỗi người một phòng. Hắn thường xuyên tìm phụ thân ta trò chuyện. Ta còn tưởng họ hợp tính nhau.

Có người hỏi ta thành thân bao năm sao vẫn chưa có con, mẫu thân chỉ cười đáp ta còn trẻ, hà cớ gì gấp gáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!