10.
Dư âm từ cơn say khiến đầu ta đau như búa bổ, khó khăn mở mắt ra thì lại phát hiện y phục trên người xộc xệch, thân bị bao bọc trong vòng tay người nào đó.
Ta thất kinh, nhớ tới tràng cảnh đêm qua nghe hát, uống say, bèn lắp bắp nói: Hà… Hà Kinh?
Hai ngón tay niết cằm ta nâng lên, lại là người ta không ngờ tới… Phương Tư Viễn rũ mi, từ trên cao nhìn xuống ta, giận dữ:
"Nàng đang gọi tên ai vậy?"
Toàn thân ta cứng đờ, nổi hết cả da gà, thanh âm u lãnh đó khiến ta sợ hãi.
Phương Tư Viễn áp sát, ấn ta xuống gối rồi lại hỏi:
"Tạ Uyển Vãn, trả lời ta, nàng muốn nhìn thấy ai trên giường mình?"
Ta nghiêng đầu, không chịu nhìn hắn, dùng hành động thể hiện sự chán ghét của mình.
Phương Tư Viễn tựa như không hiểu, bắt đầu cởi y phục ta!
Ta giãy dụa, tức giận trừng hắn:
"Phương Tư Viễn! Ngươi điên rồi sao! Ngươi muốn làm gì ta?"
"Nàng là phu nhân hợp pháp của ta. Ta có thể làm bất cứ điều gì ta muốn với nàng! Đêm qua tha cho nàng vì ta không muốn lợi dụng nàng lúc không thích hợp." Hắn vòng tay qua eo ta, siết chặt lấy ta.
Ta cầm lòng không đặng mà tuôn nước mắt… không phải thế này. Bảy năm qua hắn chưa một lần nhìn thẳng vào mắt ta. Tuy không yêu, nhưng cũng xem như chính nhân quân tử. Nay hắn lại đối xử với ta như vậy, còn vào lúc ta đã đưa thư hòa ly và sau khi hắn trùng phùng cùng người trong mộng!
Ta mắng hắn:
"Phương Tư Viễn, ngươi thật vô sỉ!"
Phương Tư Viễn khựng lại, cúi đầu chăm chú nhìn đôi mắt đẫm lệ của ta, trong đôi con ngươi chất chứa bi ai cùng thống khổ ta không tài nào hiểu được.
Nhưng hắn chỉ thấp giọng nói với ta:
"Tạ Uyển Vãn, bảy năm qua ta thực sự đã chiều hư nàng rồi, ngay cả chút đau khổ nàng cũng không chịu được…"
Hắn nhẹ vuốt v3 mặt ta, động tác dịu dàng, tỉ tê bằng chất giọng trầm ấm:
"Nàng phải biết rằng, ta chưa bao giờ là người tốt… nàng là của ta, đừng dây dưa với tên nam nhân nào khác."
Ta sai rồi.
Thiếu nữ ôm mộng xuân đêm tân hôn bảy năm trước đã sai rồi. Hắn quá hung hãn, chẳng dịu dàng chút nào, mặc ta cầu xin ra sao đi nữa, hắn cũng không buông tha. Cái gì mà tối qua không thừa nước đục thả câu? Bây giờ chẳng phải cũng chẳng màng lời cự tuyệt của ta đấy sao?
Như thể nước mắt ta chảy dài vô tận, trong cơn mê tỉnh, dường như hắn có nói với ta một câu:
"Nàng tránh xa tên Hà Kinh kia ra, hắn không phải người tốt."
Khi tỉnh lại, ta đã ở trên xe ngựa, mình ủ trong chiếc áo choàng dài, tay ôm bình nước nóng, cả người thoải mái, dễ chịu.
Lục Chi cũng đang co ro trong góc, thấy ta tỉnh bèn thở dài yếu ớt:
"Ta nói rồi mà, tiểu thư ơi, người chạy không khỏi lòng bàn tay cô gia đâu."
Xe ngựa của hắn?
Cổ họng ta hơi khàn, lời nói ra cũng không rõ ràng. Nhớ tới thủ phạm cùng đêm hoang đường đó mà tức tới ngứa ngáy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!