Chương 1: (Vô Đề)

1.

Bạch Nguyệt Quang của Phương Tư Viễn trở lại rồi.

Lúc nha hoàn Lục Chi mang tin tức về đến lầu Xuân Nguyệt, ta đang ngồi trước bàn viết. Nàng giận đùng đùng để bánh đậu đỏ lên bàn, sốt ruột nói:

"Phu nhân, người có nghe ta nói…"

Khi nhìn rõ những gì ta viết, nàng lập tức trợn mắt:

"Phu nhân, người, người, người…"

Ta hạ nét bút cuối cùng, cười nói:

"Còn nóng không? Ta thèm quá." Rồi không để ý đến nàng mà tự mình đi tháo dây buộc cùng giấy dầu, cầm một miếng bánh đậu đỏ lên ăn, mặc tờ giấy hòa ly được viết nắn nót trơ trọi trên bàn.

Ta thích ăn bánh đậu đỏ nhất.

Nhưng từ khi gả vào Phương phủ lại chưa hề động qua, chỉ bởi vì Thanh Vân cô nương, bạch nguyệt quang của Phương Tư Viễn cũng thích nó.

Ở đây có một rổ Pandas

Sau khi Trịnh Thanh Vân theo người phụ thân bị giáng chức của mình đi Nam Châu, Phương Tư Viễn không còn cho phép thứ này xuất hiện trong nhà nữa, tránh hắn nhìn vật nhớ người. Có đầu bếp không biết chuyện đã làm hai đ ĩa bánh dâng lên, liền bị Phương Tư Viễn mắng nhiếc một trận, đuổi ra khỏi phủ.

Hôm nay ta đặc biệt muốn ăn bánh đậu đỏ, Lục Chi bèn giúp ta ra ngoài mua.

Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, tin tức đã truyền đến tai Phương Tư Viễn. Hương sen thơm cuối hạ theo hắn tiến vào lầu Xuân Nguyệt.

Hắn hất tay nha hoàn nghênh đón, phẫn nộ gọi ta: Tạ Uyển Vãn!

Lục Chi rùng mình, vội liếc mắt nhìn ta rồi nói:

"Phu nhân, người đừng ăn nữa, cô gia đến rồi."

Ta vẫn từ tốn ăn bánh đậu đỏ như thường, mắt thì dán chặt vào địa chí Vân Châu, chăm chú đọc.

Phương Tư Viễn đứng trước mặt ta, trầm giọng nói:

"Tạ Uyển Vãn, nàng ngày càng to gan."

Ta ăn nốt miếng cuối cùng rồi ngẩng đầu lên như không. Ta trông thấy giữa mày mắt thanh tú của Phương Tư Viễn là sự bức bách xen lẫn tức giận, nó nghiễm nhiên khiến khuôn mặt tuấn lãng trở nên hung ác đôi phần. Hồ như cực kỳ bất mãn với ta.

Nhớ năm xưa, hay tin thánh thượng ban hôn cho hai người bọn ta, ta đã giấu phụ mẫu, cải trang lén ra khỏi phủ để nhìn hắn. Đập vào mắt ta là một thân y áo ngọc bích công tử đang cùng bằng hữu đối ẩm ngâm thơ.

Dưới trăng quang, dáng ngọc thẳng tắp, hông đeo trường kiếm, trẻ trung tuấn dật, tiền đồ vô song, khí phách thiếu niên ngút trời khiến người đời ghen tị.

Khi trở về, phụ thân hỏi ta có muốn gả cho vị tân khoa trạng nguyên này hay không. Ta ngượng ngùng, khẽ gật đầu mà vô tình bỏ quên tiếng thở dài nặng nhọc của người.

Ai mà ngờ được, quyết định này của ta đã triệt để chôn vùi cơ ngơi đời đời nhà họ Tạ.

Ta đặt sách xuống, đứng dậy, cười hỏi:

"Không biết phu quân có ý gì?"

Phương Tư Viễn liếc nhìn bánh đậu đỏ trên bàn, không lên tiếng, nhưng ý chất vấn trong mắt càng thêm nồng.

Năm đó, hắn giáo huấn người đầu bếp nọ đúng lúc ta về thăm người nhà, không được chứng kiến sự việc. Nay xem sắc mặt hắn lại có thể đoán được ít nhiều… Ha, hóa ra cô nương Thanh Vân kia trong lòng hắn quan trọng đến vậy.

Ta cố tình không nhìn hắn, cũng chẳng nhìn bánh trên bàn mà đi về phía bàn giấy:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!