Chương 9: NGOẠI TRUYỆN QUÁ KHỨ

1.

Tôi, sống rất thất bại.

Vốn dĩ tôi có một gia đình nhỏ hạnh phúc, tuy nghèo nhưng ấm áp.

Sau đó một chiếc xe đã cướp đi gia đình hạnh phúc của tôi.

Bố mẹ liều mạng bảo vệ tôi.

Tôi ở trại trẻ mồ côi nghĩ, thà mình /ch//ế/t cùng bố mẹ còn hơn.

Chưa kịp thực hiện kế hoạch cụ thể thì tôi đã được nhận nuôi.

Lần đầu tiên nhìn thấy tên bố dượng cặn bã đó tôi đã biết.

Trời ơi, /ấ,u,-d,â,m/.

Nhưng mẹ kế của tôi rất tốt với tôi, tôi vốn không muốn dính dáng đến người khác, chuyện khác.

Quá nhiều ràng buộc tôi sẽ không dám rời đi.

2.

Mẹ bảo vệ tôi, không cho tên bố dượng cặn bã đó đến gần.

Thường xuyên bị đánh đến nỗi toàn thân bầm tím, tôi cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc cầu cứu, nhưng có những tiếng cầu cứu dường như sẽ không bao giờ được ai nghe thấy.

Dù có gào thét đến khản cổ.

3.

Sau đó tôi lớn lên, tôi cầm d.a. o che chắn cho người mẹ đang khóc nức nở phía sau.

Tên bố dượng cặn bã đó vẫn đang gào thét, hình như tưởng tôi không dám tự hủy hoại tương lai của mình.

Thú vị đấy.

Tôi chẳng có tương lai gì cả.

Mọi thứ của tôi đã bị hủy hoại.

Chỉ còn lại người mẹ này.

Tiểu Bạch của Khôi Mao

Tôi là một kẻ liều lĩnh, không có chút phẩm giá và nguyên tắc nào.

Tôi đánh cược cả phần đời còn lại của mình, để đổi lấy tự do cho bà.

Tôi dùng hết sức /đ/ậ/p ghế vào ông ta, ông ta hình như không kịp phản ứng nên bị trúng một cái, loạng choạng một chút.

Tôi không biết lấy đâu ra sức mạnh, xông lên đẩy ông ta ngã xuống.

Cơ thể người đàn ông này đã bị rượu bia tàn phá.

Cũng chỉ dám bắt nạt mẹ tôi, người không dám đánh trả.

4.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!