Chương 1: Thế Thân Ngược

01.

Kim chủ của tôi mắt có vấn đề.

Tôi đã nhìn bức ảnh đó mấy ngày rồi.

Nhà người ta thì tìm điểm khác nhau giữa bạch nguyệt quang và thế thân, riêng tôi lại ngược lại.

02:

Tôi phản ánh vấn đề này với kim chủ, anh ấy cứ lờ đi, cố tình moi ra một điểm giống nhau lệch lạc đến tận Bắc Băng Dương.

?

Vậy là anh cũng chẳng nói được tôi giống cô ấy ở đâu phải không?

03:

Tôi chỉ là người bình thường, cũng chỉ có cái đầu hơi thông minh một chút. Kết quả trên đường đi gom góp tiền viện phí cho mẹ, tôi thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, bảo vệ một cô bé bị bắt nạt.

Bị một tên đàn ông /đ/ậ/p thẳng gậy vào đầu.

Lúc đó tôi còn nghĩ sao mình lại xui xẻo thế này, sao lại gặp phải tình huống giống hệt Conan. Nhưng tôi không phải thám tử, cũng không chịu nổi cú /đ/ậ/p trời giáng đó.

Tôi ngất xỉu, ngất thật sự.

Có lẽ đối phương cũng không muốn gây ra án mạng, chỉ muốn dọa tôi thôi, nào ngờ tôi lại liều lĩnh xông vào, thấy đầu tôi toàn m.á. u thì bỏ chạy.

Cô bé đó dùng hết sức kéo tôi ra đường lớn kêu cứu. Sau đó là tôi và mẹ nằm viện, hai phòng đối diện nhau. Tôi phẫn uất, tôi đau lòng. Tôi lớn đến chừng này, ngoài cái đầu thông minh ra thì chẳng có gì khác.

Giờ thì hay rồi, đầu tôi bị /đ/ậ/p một gậy.

Tôi ngay cả cái đầu cũng chẳng còn đáng tự hào được nữa rồi. Thật sự, trí nhớ tôi giảm sút rất nhiều.

04:

Nhưng tôi vẫn nhớ mẹ là mẹ tôi. Người mẹ đang mắc bệnh nặng. Tôi vẫn nhớ cảnh tượng lúc nhận được điện thoại của bệnh viện.

Tôi đứng giữa dòng người tấp nập, xe cộ qua lại, bất lực và hoang mang đứng ngây ra đó. Giống như năm đó khi bố mẹ ruột qua đời, tôi đứng trên con đường xám xịt lặng lẽ suy sụp, tôi nhận ra sinh mạng của những người mình yêu thương cứ thế trôi đi không chút lưu tình.

05:

Hình như tôi đã bán mình?

Vì người mẹ không cùng huyết thống. Sau khi tỉnh lại, người đầu tiên tôi nhìn thấy là anh ấy, kim chủ hiện tại, sếp cũ của tôi.

Theo trí nhớ của tôi thì hình như tôi vào công ty là do anh ấy. Sau khi tỉnh lại, thấy anh ấy tôi liền gọi một tiếng Sếp, vẻ mặt vui mừng của anh ấy ngay lập tức chuyển sang ngỡ ngàng.

Hả?

Đau đầu. Trước đây tôi không gọi anh ấy như vậy sao? Mối quan hệ của chúng tôi trước đây cũng không thân thiết lắm mà?

Tiểu Bạch của Khôi Mao

06:

Bác sĩ gọi anh ấy ra ngoài. Tôi mệt mỏi nằm trên giường, suy nghĩ về nửa đời người vừa qua của mình.

Hồi nhỏ bố mẹ mất, tôi vào trại trẻ mồ côi, không biết lớn đến bao nhiêu tuổi thì được một cặp vợ chồng nhận nuôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!