Trần Kính luôn tuân thủ nghiêm ngặt các nguyên tắc về sức khỏe là kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, sau khi học xong, chiều nào anh cũng đến sân thể dục để chạy vài vòng.
Nghê Thanh Gia tạo cơ hội tình cờ gặp gỡ, chào hỏi Trần Kính đang chạy đến.
"Nè, Trần Kính, trùng hợp nha."
Trần Kính gật đầu, mặt không đổi sắc chạy vượt qua cô. Nghê Thanh Gia: ?
Đúng là cái đồ đầu gỗ.
Lần đầu tiên cô nghi ngờ sức hấp dẫn của chính mình, nếu Trần Kính thích một cô gái có thành tích tốt như Lí Nghiên, cô cũng không có cách nào nâng cao thành thích ngay lập tức.
Trên đường băng dài 400 mét, anh ở tuốt phía bên kia của cô.
Nghê Thanh Gia nhìn Trần Kính càng ngày càng xa, bên tai vang lên một giọng nói ác mộng:
"Nghê Thanh Gia, cậu đến xem tớ tập luyện đó hả?"
Trâu Tuấn đang tập luyện, thấy Nghê Thanh Gia thì hào hứng vẫy tay, bị giáo viên thể dục mắng cho một trận.
Ai thèm xem cậu?
Nghê Thanh Gia tức giận nói, đi ngược lại với Trâu Tuấn.
Khi Trần Kính chạy một vòng trở về, Nghê Thanh Gia lại đụng mặt anh, lúc lướt qua nhau, cô dứt khoát túm lấy áo Trần Kính.
Trần Kính bị cô kéo lui mấy bước, mới vận động xong nên sắc mặt có hơi ửng hồng, trán lấm tấm mồ hôi, mái tóc còn nhỏ vài giọt nước trong suốt.
Anh ngạc nhiên nhìn Nghê Thanh Gia, thở phì phò nói không nên lời.
Trần Kính. Nghê Thanh Gia kiếm cớ gây sự,
"Sao cậu lại phớt lờ tớ? Cậu hoàn toàn không biết tên tớ là gì, cho tới bây giờ cậu chưa gọi tên tớ lần nào."
Không...
Trên sân có hai đội đang chơi bóng rổ, ai đó ném vào một cú ba điểm, cả sân bãi vang lên tiếng hoan hô.
Lời nói của Trần Kính bị chặn lại.
Nghê Thanh Gia không nghe thấy, trong lòng có chút tủi thân:
"Cậu chỉ chơi với học sinh giỏi thôi, cậu thấy tớ phiền lắm chứ gì?"
Trần Kính dừng lại một lúc, ngừng thở dốc và lặp lại: Không phải.
Giọng của anh có hơi khàn khàn, anh hắng giọng nhìn cô chằm chằm: Nghê Thanh Gia.
Đang là hoàng hôn, ánh sáng của bầu trời phản chiếu trên đôi má xinh đẹp của cô, giống như một cô gái trẻ bước ra từ một bức tranh sơn dầu.
Trần Kính nhìn đi chỗ khác, mặt còn đỏ hơn cả bầu trời.
Nghê Thanh Gia biết anh vừa trả lời câu hỏi của cô, nhưng có cần phải tích chữ như vàng thế không hả.
Có điều, anh cẩn thận đọc tên của cô như thế, giống như hoàn thành bài tập của giáo viên vậy, tâm tình Nghê Thanh Gia tốt lên, nhân cơ hội nói:
"Vậy lát nữa tớ sẽ đến hỏi bài, không ảnh hưởng đến cậu đâu đúng không?"
Không. Trần Kính nâng cổ tay nhìn đồng hồ, Tớ đi ăn cơm trước. Được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!